Thứ Bảy sau Chúa Nhật 33 Quanh Năm
Bài Ðọc I: (Năm I) 1 Mcb 6,
1-13
"Vì các tai hoạ trẫm đã
gây cho Giêrusalem mà trẫm phải buồn bực mà chết".
Trích sách Macabê quyển thứ nhất.
Trong những ngày ấy, vua Antiôcô rảo
khắp các tỉnh miền bắc. Vua nghe nói tại Ba-tư có thành Êlymai nổi tiếng là
giàu có và lắm vàng bạc; trong thành lại có một ngôi đền thờ lắm bảo vật, đầy
những binh giáp bằng vàng, chiến bào, khiên mộc di sản của Alexanđrô, con
Philipphê, vua xứ Macêđônia, là vua tiên khởi cai trị dân Hy-lạp. Vậy ông đến
tìm cách chiếm lấy thành để cướp của. Nhưng ông không thành công, vì dân thành
đã biết trước ý định của ông, nên đã vùng lên chống lại. Ông bỏ chạy và buồn
bực lui quân trở về Babylon.
Lúc vua còn ở Ba-tư, có người đến đem
tin cho vua hay toán quân của ông ở Giuđa đã bị đánh bại chạy tán loạn, và
Lysia, vị tướng chỉ huy một đoàn quân hùng hậu, cũng đã phải tháo lui chạy trốn
quân Do-thái; quân Do-thái lại càng mạnh thêm nhờ ở khí giới, lương thực và
chiến lợi phẩm rất nhiều đã lấy được của các đoàn quân họ đánh bại. Họ đã hạ
tượng thần vua đã đặt trên bàn thờ ở Giêrusalem; họ cũng đã xây thành đắp luỹ
cao như trước chung quanh Ðền thờ và chung quanh thành Bethsura.
Nghe tin ấy, nhà vua khiếp đảm và rất
xúc động. Vua vật mình xuống giường và buồn đến lâm bệnh, (bởi vì) sự việc đã
không xảy ra như vua ước muốn. Vua liệt giường nhiều ngày, càng ngày càng buồn.
Và tưởng mình sắp chết, vua liền triệu tập tất cả bạn hữu lại mà nói với họ
rằng: "Trẫm không còn chớp mắt được nữa và lòng trẫm tan nát vì ưu tư.
Trẫm tự nghĩ: trước kia khi trẫm còn quyền thế, trẫm vui sướng và được người ta
quý mến, mà giờ đây trẫm lâm cảnh buồn sầu và đau khổ biết bao! Bây giờ trẫm
hồi tưởng lại các tai hoạ trẫm đã gây cho Giêru-salem: trẫm đã chiếm đoạt các
chén bằng vàng bạc tại đó, và đã ra lệnh tiêu diệt dân Giuđêa cách vô cớ. Trẫm
nhìn nhận là vì các việc ấy mà phải khốn khổ như thế này, mà giờ đây trẫm phải
buồn bực mà chết nơi đất khách quê người".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 9, 2-3. 4 và 6. 16b
và 19
Ðáp: Lạy
Chúa, con mừng rỡ vì ơn Ngài cứu độ (x. c. 16a).
Xướng: 1) Lạy Chúa, con sẽ ca tụng
Chúa hết lòng, con sẽ kể ra mọi điều lạ lùng của Chúa. Con sẽ mừng rỡ hân hoan
trong Chúa, con sẽ đàn ca danh Ngài, lạy Ðấng Tối Cao. - Ðáp.
2) Vì quân thù của con đã tháo lui,
chúng chạy trốn và vong mạng trước thiên nhan Chúa. Chúa trách phạt chư dân,
diệt vong đứa ác, bôi nhoà tên tuổi chúng tới muôn đời. - Ðáp.
3) Người chư dân rơi chìm xuống hố mà
họ đã đào, chân họ mắc vào cạm bẫy mà họ đã che. Vì kẻ cơ bần không bị đời đời
quên bỏ, hy vọng người đau khổ không mãi mãi tiêu tan. - Ðáp.
* * *
Bài Ðọc I: (Năm II) Kh 11,
4-12
"Hai vị tiên tri ấy đã làm
cho dân trên hoàn cầu chịu nhiều khổ cực".
Trích sách Khải Huyền của Thánh Gioan
Tông đồ.
Có lời phán cùng tôi là Gioan rằng:
"Hai chứng tá của Ta là hai cây ôliu và hai cây đèn đặt trước mặt Chúa Tể
địa cầu. Và nếu ai toan hãm hại các ngài, thì sẽ có lửa từ miệng các ngài phun
ra tiêu diệt các địch thù; ai toan làm hại các ngài thì chính kẻ ấy phải bị
giết như vậy. Các ngài có quyền đóng cửa trời, khiến trời không mưa trong những
ngày các ngài nói tiên tri. Các ngài lại có quyền biến nước thành máu, và gieo
tai hoạ cho trần gian bất cứ lúc nào tùy ý. Và khi các ngài đã hoàn tất nhiệm
vụ chứng tá rồi, thì con mãnh thú từ vực thẳm lên sẽ giao chiến với các ngài,
nó sẽ thắng và giết chết các ngài. Thi thể các ngài sẽ bị bêu nơi công trường
của Thành lớn, gọi cách bóng bảy là Sôđôma và Ai-cập, là nơi Chúa các ngài đã
bị đóng đinh. Thiên hạ thuộc mọi chi tộc, mọi dân, mọi nước, và mọi ngôn ngữ,
đã xem thấy thi thể các ngài trong ba ngày rưỡi, và người ta không để cho thi
thể các ngài được chôn cất trong mộ. Dân chúng trên khắp mặt đất sẽ vui mừng vì
cái chết của các ngài và hoan hỉ tặng quà cho nhau, vì hai vị tiên tri ấy đã
từng làm cho họ chịu nhiều khổ cực. Nhưng sau ba ngày rưỡi, (sinh khí từ) Thiên
Chúa nhập vào các ngài. Và các ngài đứng dậy, khiến cho những người trông thấy
phải khiếp sợ. Rồi các ngài nghe có tiếng vang lớn từ trời phán cùng các ngài
rằng: 'Hãy lên đây'. Các ngài liền lên trời, trong đám mây trước mắt các địch
thù của các ngài.
Chính lúc đó đất chuyển động dữ dội,
và một phần mười của thành thị bị sụp đổ, làm bảy ngàn người thiệt mạng trong
cơn động đất ấy. Còn các người sống sót thì kính sợ và cao rao vinh danh Ðức
Chúa Trời".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 143, 1. 2. 9-10
Ðáp: Ôi Ðá
Tảng của con, chúc tụng Chúa! (c. 1a).
Xướng: 1) Ôi Ðá Tảng của con, chúc
tụng Chúa là Ðấng rèn luyện cho tay con biết đấu tranh, cho các ngón tay con
thiện nghề chinh chiến. - Ðáp.
2) Chúa là tình thương và là chiến
luỹ, là Ðấng phù trợ và giải phóng con. Chúa là khiên thuẫn, là chỗ con nương
náu; Ngài bắt chư dân phải khuất phục con. - Ðáp.
3) Ôi Thiên Chúa, con sẽ hát mừng Ngài
bài ca mới; với cây đàn mười dây, con sẽ ca mừng Ngài, vì Ngài đã ban cho các
vua chiến thắng, đã giải phóng Ðavít là tôi tớ của Ngài. - Ðáp.
* * *
Alleluia: Pl 2, 15-16
Alleluia, alleluia! - Anh em hãy tích
trữ lời ban sự sống, anh em hãy chiếu sáng như những vì sao ở giữa thế gian. -
Alleluia.
Phúc Âm: Lc 20, 27-40
"Thiên Chúa không phải là
Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng của kẻ sống".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh
Luca.
Khi ấy, có mấy người thuộc phái Sađốc,
là những người chối không tin có sự sống lại, đến gần Chúa Giêsu hỏi Người
rằng: "Thưa Thầy, Môsê đã viết cho chúng tôi: nếu ai có một người anh cưới
vợ, rồi chết đi mà không có con, thì người em phải cưới người vợ đó để anh mình
có kẻ nối dòng. Vậy có bảy anh em: người thứ nhất cưới vợ, rồi chết mà không có
con. Người kế tiếp cưới vợ goá đó, rồi cũng chết không con. Người thứ ba cũng
cưới người vợ goá đó. Và tất cả bảy người đều cưới như vậy và đều chết mà không
để lại người con nào. Sau cùng người thiếu phụ đó cũng chết. Vậy đến ngày sống
lại, người đàn bà đó sẽ là vợ ai trong các người ấy, vì tất cả bảy người đều
lấy người ấy làm vợ?"
Chúa Giêsu trả lời rằng: "Con cái
đời này cưới vợ lấy chồng, song những ai sẽ xét đáng được dự phần đời sau và
được sống lại từ cõi chết, thì sẽ không cưới vợ lấy chồng; họ sẽ không thể chết
nữa, vì họ giống như thiên thần, họ là con cái Thiên Chúa: vì họ là con cái của
sự sống lại. Về vấn đề kẻ chết sống lại, thì Môsê trong đoạn nói về Bụi gai,
khi ông gọi Chúa là Thiên Chúa Abraham, Thiên Chúa Isaac, và Thiên Chúa Giacóp.
Thiên Chúa không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, mà là của kẻ sống, vì mọi
người đều sống cho Chúa".
Bấy giờ có mấy luật sĩ lên tiếng thưa
Người rằng: "Lạy thầy, Thầy dậy đúng lắm". Và họ không dám hỏi Người
điều gì nữa.
Ðó là lời Chúa.