Đức tin sinh hoa trái qua các công việc lành
Chính qua các công việc tốt
lành chúng ta làm cho tha nhân với tình yêu thương và niềm vui, đức tin của
chúng ta nảy mầm và đem lại hoa trái.
Kính thưa quý vị thính giả, ĐTC
Phanxicô đã nói như trên với hàng chục ngàn tín hữu và du khách hành hương năm
châu tham dự buổi đọc Kinh Truyền Tin trưa Chúa Nhật hôm qua tại quảng trường
thánh Phêrô dưới trời nắng 35 độ C của mùa hè Roma.
Trong bài huấn dụ ĐTC đã quảng
diễn ý nghĩa dụ ngôn “Người Samaritano nhân hậu” như kể trong chương 10 Phúc Âm
thành Luca. Ngài nói:
Trong trình thuật đơn sơ và
kích thích của nó dụ ngôn chỉ cho thấy một kiểu sống, mà trọng tâm không
phải là chính chúng ta mà là các người khác, với các khó khăn của họ, mà chúng
ta gặp gỡ trên đường đời và họ gọi hỏi chúng ta. Những người khác gọi hỏi chúng
ta; và khi họ không gọi hỏi chúng ta, thì có cái gì đó không ổn; có cái gì đó
không là kitô trong con tim ấy. Chúa Giêsu dùng dụ ngôn này trong cuộc đối
thoại với một tiến sĩ luật, liên quan tới giới răn hai chiều cho phép bước vào
cuộc sống đời đời: yêu mến Thiên Chúa hết lòng và yêu mến tha nhân như chính
mình (cc.25-28). “Đúng, ông tiến sĩ luật trả lời, nhưng xin cho tôi biết ai là
người thân cận của tôi? (c. 29). Cả chúng ta cũng có thể đặt câu hỏi: ai là
người thân cận của tôi? Ai là người tôi phải yêu mến như chính tôi? Cha mẹ tôi?
Bạn bè tôi? Các người đồng hương với tôi? Các người có cùng tôn giáo với tôi?
Ai là người thân cận của tôi?
Và Chúa Giêsu trả lời với dụ
ngôn này. Có một người kia, từ Giêrusalem xuống Giêricô, đã bị cướp tấn công,
hành hung và bỏ rơi. Trên con đường đó trước hết có một tư tế đi qua, rồi một
lêvi, là những người tuy trông thấy người bị thương, nhưng không dừng lại và đi
thẳng (cc.31.32). Rồi có một người Samaritano đi ngang qua, nghĩa là một dân
thành Samaria, và như là người Samaritano họ bị người do thái khinh bỉ, bởi vì
họ không tuân giữ tôn giáo thật; nhưng trái lại, chính ông ta là người “cảm
thương”, khi trông thấy kẻ bị nạn tội nghiệp ấy. Ông tới gần, băng bó các vết
thương… đem tới một quán trọ và lo lắng cho người ấy” (cc. 33-34); và ngày hôm sau
ông ta phó thác người ấy cho chủ quán trọ săn sóc, trả tiền cho chủ quán và nói
rằng ông cũng sẽ trả mọi sự còn lại (c. 35).
Tới đây Chúa Giêsu quay qua hỏi
vị tiến sĩ luật: “Ai trong ba người – vị tư tế, thầy lêvi, người samaritano –
đối với ông là ngưòi thân cận của kẻ đã bị rơi vào tay bọn cướp?” Và dĩ nhiên
là người thông minh ông ấy trả lời: “Đó là người đã cảm thương anh ta?” (cc.
36-37), Trong cách thế đó Chúa Giêsu đã lật ngược hoàn toàn viễn tượng ban đầu
của vị tiến sĩ luật - và cũng là của chúng ta ! -: tôi không được lên danh sách
các người khác để quyết định ai là người thân cận của tôi – tuỳ thuộc tôi có
là, hay không là người thân cận của người tôi gặp và cần được giúp đỡ, cả khi
có là người xa lạ hay thù nghịch. Và Chúa Giêsu kết luận: “Ông hãy đi và làm
như vậy” (c. 37). Thật là bài học đẹp! Và Chúa Giêsu lập lại với từng người
trong chúng ta: “Con hãy đi và cũng hãy làm như vậy”. Làm các việc lành, chứ
không chỉ nói các lời bay trong gió mà thôi. Tôi nghĩ tới một bài hát: “Lời
nói, lời nói, lời nói”. Không, hãy làm, hãy làm. Và ĐTC khẳng định:
Chính qua các việc lành chúng
ta làm cho người thân cận với tình yêu thương và niềm vui mà đức của chúng ta
nẩy mầm và sinh hoa trái. Chúng ta hãy tự hỏi – mỗi người hãy tự trả lời trong
tim – chúng ta hãy tự hỏi: đức tin của chúng ta có phong phú không? Đức tin của
chúng ta có sản xuất các việc tốt lành không? Hay nó cằn cỗi và vì thế chết hơn
là sống? Tôi có tới gần không hay chỉ đi qua bên cạnh? Tôi có thuộc số những
người tuyển lựa người ta theo sở thích riêng không? Thật là tốt đặt ra các câu
hỏi này cho chính chúng ta, và đặt ra thường xuyên, bởi vì sau cùng chúng ta sẽ
bị phán xử dựa trên các công việc của lòng thương xót. Chúa sẽ có thể nói với
chúng ta: “Còn con, con có nhớ lần ấy trên đường từ Giêrusalem xuống Giêricô
không? Người dở sống dở chết đó đã là Cha? Con có nhớ không? Đứa trẻ đói khát
đó đã là Cha. Con có nhớ không? Người di cư, mà biết bao người muốn đuổi đi đó,
đã là Cha. Các ông bà nôji ngoại cô đơn, bị bỏ rơi trong các nhà hữu dưỡng
đó đã là Cha. Người đau yếu cô đơn trong nhà thương không có ai đến thăm đó đã
là Cha.
Xin Đức Trinh Nữ Maria giúp
chúng ta bước đi trên con đường của tình yêu thương, tình yêu thương quảng đại
đối với nhũng người khác, con đường của người samaritano nhân lành. Xin Mẹ giúp
chúng ta sống giới răn chính yếy mà Chúa Kitô đã để lại cho chúng ta. Và đây là
con đường để bước vào cuộc sống vĩnh cửu.
Tiếp đến ĐTC đã đọc Kinh Truyền
Tin và ban phép lành Toà thánh cho mọi người.
Sau phép lành ĐTC đã nhắc tới
“Ngày Chúa Nhật của Biển” nhằm ủng hộ việc săn sóc mục vụ cho người sống trên
biển, Ngài nói: Tôi khích lệ các thuỷ thủ và các ngư phủ trong công việc làm
của họ thường cam go và nguy hiểm, cũng như các linh muc tuyên uý và các thiện
nguyện viên trong công việc phục vụ quý báu của họ. Xin Mẹ Maria là Sao Biển
canh chừng trên anh chị em.
Ngài cũng đã chào nhiều đoàn
hành hương, đặc biệt nhóm tín hữu Porto Rico, nhóm tín hữu Ba Lan hành hương đi
bộ từ Cracovia sang Roma. ĐTC khen họ thật là giỏi! Ngài cũng gửi lời chào đoàn
tín hữu do Radio Maria tổ chức hành hương đền thánh Đức Bà Czéstochowa lần thứ
25 bên Ba Lan. ĐTC cũng chào một nhóm tín hữu Argentina hiện diện ồn áo náo
nhiệt; các gia đình giáo phận Adria Rovigo, Limbiate và cộng đoàn thừa sai
Gioan Phaolo II. Ngài chúc mọi người một ngày Chúa Nhật nóng, và xin tất cả
đừng quên cầu nguyện cho ngài.
Linh
Tiến Khải
Nguồn:
vi.radiovaticana.va