Lần đầu tiên Đức Thánh Cha Phanxicô khóc công khai
TIRANA. Đức Thánh Cha Phanxicô đã cảm động đến rơi lệ khi nghe
chứng từ của 1 LM Albani đã bị kết án tử hình và của một nữ tu tại nước này.
Chiều chúa nhật 22-9-2014, trong chuyến viếng thăm mục vụ “chớp
nhoáng” từ sáng tới chiều ở Albani, ĐTC đã chủ sự buổi hát kinh chiều tại Nhà
thờ chính tòa thủ đô Tirana với 7 GM Albani, cùng với khoảng 150 LM, 400 tu sĩ
nam nữ và các chủng sinh, các thành viên phong trào giáo dân.
Sau lời chào của Đức TGM sở tại, Rrok Mirdita, một linh mục và
một nữ tu đã kể lại những gian khổ đã chịu trong thời kỳ bị bách hại.
Trước tiên là Cha Ernest Simoni, 84 tuổi, từng bị kết án tử
hình, nhưng rồi được biến cải thành 27 năm lao động khổ sai trong các trại khác
nhau. Cha bị nhà nước cộng sản bắt giam từ lễ giáng sinh năm 1963, kết án tử
hình vì đã cử hành 3 lễ cầu nguyện cho Tổng thống Kennedy của Mỹ bị ám sát chết
1 tháng trước đó. Cha bị tra tấn và đối xử vô nhân đạo. Sau đó, án tử hình được
biến cải thành 18 năm tù, trong đó có nhiều năm lao động khổ sai, và sau khi
được trả tự do một thời gian, cha bị bắt trở lại, tổng cộng là 27 năm tù đày.
Trong thời gian đó, cha vẫn cử hành thánh lễ thuộc lòng bằng
tiếng la tinh, cũng vậy con đã giải tội và bí mật phân phát Mình Thánh Chúa cho
các tín hữu.
Khi cha Simoni dứt lời, ĐTC đã tiến đến ôm vị linh mục thật lâu
và khóc vì cảm động. Chứng từ thứ hai được nữ tu Marije Kaleta, 85 tuổi, thuộc
dòng Dấu Thánh Chúa Kitô, có chú là Cha Ndoc Suma, một linh mục đã chịu đau khổ
nhiều năm trời trong cảnh tù ngục và lao động khổ sai. Ngày nay đang được giáo
hội tiến hành án phong chân phước. Sau 7 năm tu dòng, chị Kaleta phải hồi tục
vì tu viện bị nhà nước đóng cửa. Nhưng chị vẫn âm thầm rửa tội cho các trẻ em,
mang Mình Thánh Chúa cho các bệnh nhân. Chị kể:
“Hôm ấy con đi làm từ hợp tác xã trở về nhà. Dọc đường con nghe
có tiếng người gọi con. Một phụ nữ chạy đến và xin con rửa tội rửa tội cho đứa
con bà đang bồng trên tay. Con sợ vì biết đó là vợ một cán bộ cộng sản, con nói
với bà ta là ”tôi không có gì để rửa tội”, vì bấy giờ chúng con đang ở trên
đường. Nhưng bà rất tha thiết và nói với con rằng ở kênh gần đó có nước. Nhưng
con nói với bà ấy là “tôi không có gì để kín nước”. Nhưng bà ta cứ nài nỉ xin
con rửa tội cho đứa con gái của bà. Sau khi thấy niềm tin của bà như thế, con
cởi một cái dầy bằng plastic của con, để kín nước từ con kênh và rửa tội con
đứa bé gái. Ngoài ra, nhờ quen biết các linh mục, con được may mắn giữ Mình
Thánh Chúa trong tủ nhỏ ở nhà con, và con mang Mình Thánh cho các bệnh nhân và
những người sắp qua đời.”
G. Trần Đức Anh OP