CHỦ NHẬT 22 THƯỜNG NIÊN
Không gì làm chúng ta lìa xa Thiên Chúa hơn sự khoe khoang và tìm kiếm vinh quang cho chính mình. Nết xấu ấy đóng kín con người trong giới hạn của mình và đồng thời dẫn đưa họ đến chỗ tiêu diệt kẻ khác. Nó đi ngược lại với cách hành xử của Thiên Chúa: Người mạc khải Vinh Quang, nghĩa là Tình yêu bằng cách tự xóa chính mình. Phần chúng ta, trong chính sự tự xóa ấy chúng ta có thể khám phá ra sự cao cả đích thực của mình.
Huấn ca 3,17-18.20.28-29:
Sách Huấn ca cống hiến cho chúng ta hoa trái của suy tư về Lịch sử Dân Thiên Chúa cùng lúc về kinh nghiệm của con người. Đó là việc lên án sự kiêu căng ngạo mạn của con người. Sự cao cả đích thực được tỏ hiện trong sự Khiêm nhu của Con người khiêm tốn mở rộng tâm hồn đón nhận sự Khôn Ngoan.
Thánh Vịnh 67
Vinh quang của Thiên Chúa đã được tỏ hiện trong cách mà Người đã tự đặt mình phục vụ những người khiêm nhu. Như thế, cách hành xử tương tự sẽ giúp cho chúng ta được lớn lên.
Hr 12,18-19.22-24a
Tác giả của đoạn văn nầy cảm thấy bị đánh động bởi sự mâu thuẫn giữa cách Thần hiển huy hoàng của Thiên Chúa trong Do thái giáo và sự thể hiện mình một cách khiêm tốn nơi Chúa Giê su. Ông cũng nhấn mạnh đến tất cả những khác biệt giữa một nền phụng tự được cử hành long trọng và nền phụng tự đơn giản của ki tô giáo. Thế mà chính nền phụng tự nầy đã đưa con người tiến gần cộng đoàn Các Thánh. Chúa Giê su dẫn chúng ta đến gặp Thiên Chúa trong bầu khí hân hoan.
Tin mừng Lc 14,1a.7-14
NGỮ CẢNH
Thêm một giáo huấn nữa trên hành trình đi lên Giê ru sa lem. Nhân khi dự một bữa tiệc ở nhà thủ lãnh người Pha ri sêu, Chúa Giê su chữa một người mắc bệnh phù thũng (14,1-4). Nhân đó, Ngài chất vấn họ về việc nghĩ ngày sa bát (14,5-6). Vì không ai trả lời, nên Ngài bắt qua giáo huấn về việc chọn chỗ rốt hết trong khi dự tiệc (14,7-11), và việc mời những người nghèo (14,12-14). Sau cùng, Ngài kể dụ ngôn nói về bữa tiệc thời sau cùng: chủ nhà mời gọi mọi người, kể cả người nghèo, đến dự tiệc, sau khi những người được mời trước đều từ chối đến dự (14,15-24).
TÌM HIỂU
Dùng bữa: câu truyện nầy chỉ có trong Lu ca. Đây là bữa ăn thứ ba mà Chúa Giê su dùng tại nhà một người Pha ri sêu. Điều nầy cho thấy Chúa Giê su tỏ ra lịch sự với họ; nhưng những bữa ăn như thế nầy luôn luôn kết thúc bằng một cuộc tranh luận (x. 7,36;11,37).
Dò xét: chi tiết nầy cho thấy bầu khí không thoải mái của bữa tiệc.
Dụ ngôn: ở mức độ đầu tiên của câu truyện, chúng ta tìm thấy một lời dạy về cách đối xử ở đời (x. Cn 25,6-7). Nhưng lời dạy nầy trở thành một dụ ngôn khi người ta nghĩ đến Thiên Chúa khi mời mọi người: trước lời mời ấy, người ta chỉ có thể đáp trả bằng thái độ khiêm nhu. Câu truyện nầy chỉ có trong Luca và nhắc lại tiệc cưới Giao Ước (5,35).
Ai tôn mình lên: sự khiêm nhường giả dối có thể được khen ngợi trước mặt người khác nhưng không thể qua mặt Thiên Chúa. Khiêm nhường là cửa hẹp dẫn đến ơn cứu độ (13,24): bởi vì Thiên Chúa “dẹp tan những người kiêu căng” (1,51-52). Đức tính nầy gần với sự nghèo khó (6,20). Chúng ta cũng đọc được câu nầy sau dụ ngôn về người Pha ri sêu và người thu thuế (18,14), nhắm đề cao sự khiêm nhường trong đức tin.
Sẽ bị hạ xuống: “Anh em hãy hạ mình trước mặt Chúa và Người sẽ cất nhắc anh em lên” (Gc 4,10; x. 1Pr 5,5-6). Nhiều bạn hữu của Thiên Chúa sẽ sống đức khiêm nhường cách thẳm sâu!
Những người nghèo khó: câu nầy của riêng Lu ca và chuẩn bị cho dụ ngôn đi sau. Chúng ta gặp lại ở đây bốn hạng người bất hạnh trong câu 21. Người nghèo không được mời đi dự tiệc, cả trong xã hội Híp pri và trong xã hội Rô ma trong đó Lu ca đã sống. Kính nhường họ có nghĩa là xem trọng họ về tư cách con người, chứ không phải vì tiền của hay những đức tính bên ngoài. Chúa Giê su không ngừng mời gọi những người không có hạnh phúc. Tiêu chuẩn của lòng bác ái là sự quan tâm vô vị lợi đến những người đau khổ (x. 6,31-35).
Có phúc: mối phúc của tình yêu hay thương xót, giống như Thiên Chúa: “Phần thưởng các con sẽ trọng hậu và các con sẽ là con của Đấng Tối cao” (6,35).
SỨ ĐIỆP
Chỗ rốt hết.
Bài tin mừng kể lại một hôm, Chúa Giê su được mời đi ăn tiệc. Ngài quan sát những gì đang xảy ra. Những người được mời đi vào bàn ăn. Một vài người đứng ở cửa và chờ người ta đến dẫn vào chỗ. Một vài người khác đi thẳng đến những nơi dành riêng cho khách quí coi như dành cho mình. Nhưng nếu có nhân vật quan trọng hơn đến vào phút chót, chủ nhà sẽ dành cho họ chỗ nhất. Người tự phụ đã ngồi chỗ ấy, sẽ phải đi xuống và sẽ xấu hổ.
Đó là điều đã xảy ra trong bữa tiệc mà Chúa Giê su được mời đến. Người Pha ri siêu thích đi tìm chỗ nhất. Họ thích những dấu hiệu danh vọng mà người ta dành cho mình. Đã nhiều lần Chúa Giê su cảnh giác các môn đệ của Ngài trước những thói kiêu căng tự mãn của người Pha ri siêu. Hôm nay, Ngài đưa ra những lời khuyên rất rõ ràng: “Khi anh em được mời đi ăn cưới, đừng ngồi vào chỗ nhất..” Chẳng những Ngài dạy mà còn áp dụng cho mình. Vào buổi chiều thứ Năm tuần thánh, Ngài đã ngồi vào chỗ của người nô lệ để phục vụ các môn đệ bằng cách rửa chân cho họ.
Bài tin mừng nầy đến với chúng ta trong thực tại thế giới hôm nay. Trong thế giới chúng ta đang sống, người ta quá chú trọng đến cái “diện mạo bên ngòai”. Ai cũng muốn đánh bóng cái tôi của mình, muốn tỏ cho thấy mình là người số một, là người mạnh nhất và tìm cách chế ngự người khác. Đức Ki tô chỉ cho chúng ta thấy những nguy hiểm của thói ham danh đó. Ngài nhắc chúng ta nhớ đến sự ngu ngốc của việc “đánh bóng mình” và nhất là Ngài cho thấy sự cao cả của lòng khiêm nhường.
Hình ảnh minh hoạ tuyệt vời nhất cho bài tin mừng chúng ta tìm thấy trong cuộc đời của Đức Trinh Nữ Maria. Đó là người phụ nữ khiêm hạ nhất trên trần gian. Nhưng hôm nay, Người được trân trọng nhất. Lời kinh Magnificat nói với chúng ta: “Thiên Chúa lật đổ người quyền thế xuống khỏi ngai vàng, và nâng cao những người phận nhỏ” Chúng ta cũng có một chứng từ tuyệt vời nơi cuộc đời người nữ đan tu Tê rê xa Li si eux. Khi chị qua đời, người ta tự hỏi sẽ nói điều gì về một người đã không làm gì đáng được kể lại. Vậy mà cho đến nay đã có hơn 4600 cuốn sách viết về cuộc đời của một người đã không làm điều gì lạ lùng để được nhắc đến. Người đã hiểu rằng tính kiêu ngạo làm cho con người trở nên ngu ngốc và xa rời Thiên Chúa. Ngược lại, sự khiêm nhường là con đường hòang vương đưa đến sự thánh thiện. Chính nó đem lại giá trị cho những việc đơn sơ nhất.
Bài tin mừng nầy mời gọi chúng ta quay về với Thiên Chúa. Chính nhờ vậy mà chúng ta hiểu rõ sự lớn lao và sự cần thiết của đức khiêm nhường. Trước nhan Người, chúng ta sẽ khám phá ra rằng vì không thể tự mãn với chính mình nên chỉ còn cách phó thác cho Người. Tất cả điều đó chỉ có thể thực hiện được nếu chúng ta nhìn lại hình ảnh mà chúng ta có về Thiên Chúa. Thông thường, người ta hình dung Người như một vị Thiên Chúa “quyền năng vô song”, khá giống với một tượng khổng lồ bằng sắt không rỉ. Cách hình dung ấy chỉ qua là nét họa lớn vô cùng của tính kiêu căng của những người quyền lực nhất trên thế gian nầy. Thiên Chúa chân thật thì khiêm nhu, vì Người là tình yêu, mà tình yêu không bao giờ tự cho mình ở trên người khác.
Tòan bộ sách tin mừng nói về một Thiên Chúa tình yêu. Chính tình yêu đã dẫn Chúa Giê su đi tìm chỗ rốt hết. Ngài đã chọn ở về phía người bé nhỏ, người khiêm nhu, những người bị lọai trừ. Những người không là gì cả thì lại rất quan trọng trước mắt Thiên Chúa. Họ có chỗ nhất trong trái tim Người. Nếu chúng ta muốn tìm Đức Ki tô, thì hãy đến với họ vì đó là nơi mà Ngài hẹn gặp chúng ta. Nếu chúng ta khinh thường họ, chúng ta phạm tội chống lại tình yêu mà Ngài mang đến cho họ. Tình yêu ấy là phổ quát. Ngài tin tưởng nơi chúng ta để chúng ta trở thành chứng nhân cho tình yêu đó.
Chính khi đi theo Đức Ki tô và sống như Ngài trong sự khiêm nhường và quảng đại mà chúng ta sẽ tìm được niềm vui chân thật. Trong một thế giới mà tất cả đều phải trả tiền, người ta phải nhận ra những người ki tô hữu qua sự phục vụ miễn phí mà họ cống hiến cho những người nghèo nhất. Nếu người ki tô hữu không theo gương của Thầy chí thánh mình, thì chứng từ của họ sẽ mất ngay tất cả nội dung.
Tất cả chúng ta đã nghe nói về Thánh Charles Foucauld. Lúc đầu, ông chỉ là một vị sĩ quan trác táng, cả ngày chỉ biết ăn chơi, nhậu nhẹt. Rồi một hôm, anh đã nghe một bài giảng của Cha Huvelin nói: “Chúa Giê su đã chiếm chỗ rốt hết đến nỗi không ai có thể giật lấy khỏi Ngài”.
Lời ấy đã thúc đẩy Charles de Foucauld sám hối và trở về. Anh liền lui về Na gia rét để tìm chỗ rốt hết; anh đã muốn ở cùng một nơi, trong cùng điều kiện khiêm hạ và ẩn dật của Chúa Giê su Na gia rét. Sau đó anh đến sống trong cảnh tĩnh mịch hoang vắng ở sa mạc Sa ha ra giữa những người Touareg. Charles de Foucauld chỉ muốn đi theo Đức Ki tô trên con đường khó khăn của tình yêu. Anh không còn tìm kiếm vinh quang cho bản thân mình nữa, mà là đi xuống đến chỗ cuối cùng, để có thể yêu thương đến cùng, yêu thương cho đến hiến thân.
Khi cử hành lễ Tạ ơn nầy, chúng ta hãy tạ ơn Chúa đã mời chúng ta đến tham dự. Ngài đã trở nên “người tôi tớ” của tất cả mọi người; Ngài đã đến để đảo lộn ngôi thứ trong các đám tiệc để dành chỗ nhất về cho những người bé nhỏ và khiêm nhường; Ngài đã rửa và lau chân cho các môn đệ. Và nhất là Ngài mời chúng ta đến sự cao cả thật sự, sự cao cả mà Ngài chia sẻ với Chúa Cha và ChúaThánh Thần đến muôn đời. Amen.