Suy Niệm Lời Chúa Thứ Ba
Tuần XXIII Thường Niên
«Người chọn lấy mười hai ông»
Lời Chúa: Lc
6, 12-19
(12) Trong những
ngày ấy, Ðức Giêsu đi ra núi cầu nguyện, và Người đã thức suốt đêm cầu nguyện
cùng Thiên Chúa. (13) Ðến sáng, Người kêu các môn đệ lại, chọn lấy
mười hai ông và gọi là Tông Ðồ. (14) Ðó là ông Si-môn mà Người gọi
là Phê-rô, rồi đến ông An-rê, anh của ông; sau đó là các ông Gia-cô-bê, Gio-an,
Phi-líp-phê, Ba-tô-lô-mê-ô, (15) Mát-thêu, Tô-ma, Gia-cô-bê con ông An-phê,
Si-môn biệt danh là Quá Khích, (16) Giu-đa con ông Gia-cô-bê, và Giu-đa
Ít-ca-ri-ốt, người đã trở thành kẻ phản bội.
(17) Ðức Giêsu đi xuống cùng với các ông, Người dừng lại ở một chỗ
đất bằng. Tại đó, đông đảo môn đệ của Người, và đoàn lũ dân chúng từ khắp miền
Giuđê, Giêrusalem cũng như từ miền duyên hải Tia và Xiđon (18) đến
để nghe Người giảng và để được chữa lành bệnh tật. Những kẻ bị các thần ô uế
quấy nhiễu cũng được chữa lành. (19) Tất cả đám đông tìm cách sờ vào
Người, vì có một năng lực tự nơi Người phát ra, chữa lành hết mọi người.
Suy Niệm
Bài Tin Mừng kể
lại cho chúng ta ơn kêu gọi của các Tông Đồ. Chiêm ngắm ơn gọi của các ngài, sẽ
giúp chúng ta hiểu được ơn gọi của chính chúng ta; bởi vì ơn gọi của các Tông
Đồ là khuôn mẫu của mọi ơn gọi; và mọi ơn gọi khơi nguồn từ ơn gọi của các Tông
Đồ và tham dự vào ơn gọi của các Tông Đồ.
1. Đức Giê-su lên núi
“Đức Giêsu đi lên núi cầu nguyện”. Bởi vì, trong
lịch sử cứu độ, núi là biểu tượng của nơi Thiên Chúa hiện diện:
Lạy Chúa, ai được vào ngụ trong Nhà Chúa,
được ở trên núi thánh của Ngài. (Tv
15)
Con yêu mến Ngài Lạy Chúa,
là sức mạnh của con,
Lạy Chúa là núi đá, là thành
lũy, là Đấng giải thoát con. (Tv 18)
Với câu Thánh Vịnh được trích dẫn ở trên, núi còn
là một tên gọi của Đức Chúa: “Người là Núi Đá”. Trong cuộc sống, chúng ta cũng
cần một nơi diễn tả sự hiện diện của Thiên Chúa.
Trước đó, Đức Giêsu ở trong hội đường giảng dạy và
chữa bệnh; bây giờ Ngài lên núi để cầu nguyện. Đó chính là hai chiều kích làm
nên chính cách sống của Đức Giê-su, chiều kích hoạt động (hay làm việc) và chiều
kích cầu nguyện. Và đó cũng là hai chiều kích làm nên đời sống của tất cả những
ai đi theo Đức Giê-su trong ơn gọi gia đình, và nhất là trong ơn gọi dâng hiến,
dù đan tu hay tông đồ. Và quả thực, hàng ngày chúng ta vẫn sống theo nhịp sống
của Đức Giê-su: hoạt động và cầu nguyện đan xen nhau mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi
năm, mỗi giai đoạn huấn luyện và cả đời sống Ki-tô hữu và đời sống dâng hiến
của chúng ta.
Đôi khi, nhịp sống này đối với chúng ta trở thành
nặng nề, nhất là cầu nguyện. Nhưng dưới ánh sáng cuộc đời của Đức Giê-su, chúng
ta được mời gọi nhận ra đó là một ơn huệ, ơn huệ được trở nên giống Chúa ở mức
độ đơn sơ nhưng thiết yếu nhất. Nhờ đó, chúng ta dễ dàng đi vào tâm tình tạ ơn
và làm trổ sinh hoa trái trong đời sống của chúng ta.
2. Đức Giêsu chọn các tông đồ
Mỗi lần Đức Giê-su lên núi cầu nguyện và cầu
nguyện suốt đêm, chính là để chuẩn bị làm một việc hệ trọng. Giống như chúng ta
đi tĩnh tâm, trong những thời điểm quan trọng trong hành trình làm người và
nhất là trong hành trình ơn gọi. Trước khi Đức Giê-su chọn mười hai vị
mà Ngài gọi là Tông Đồ, có thể nói Người đã “tĩnh tâm” trước. Điều này có nghĩa
là, ơn gọi của các tông đồ và ơn gọi của chính chúng ta, không phải là một
chuyện may rủi, hay do nỗ lực “trụ lại bằng mọi giá”, nhưng là một việc hệ
trọng đối với Chúa, Chúa phải chuẩn bị bằng một đêm cầu nguyện trên núi với Thiên
Chúa Cha.
«Đến sáng, Người kêu
các môn đệ lại, chọn lấy mười hai ông». Như thế, ơn gọi đến từ chính ý muốn và
tiếng gọi của Chúa. Và ơn gọi của chúng ta cũng vậy, cho dù chúng ta đã đến với
đời sống ơn gọi của chúng ta như thế nào, bởi những động lực hay lí do nào.
Nhưng với thời gian, nhất là trong thời gian huấn luyện, chúng ta được mời gọi
đặt đời sống ơn gọi của mình trên nền tảng tận cùng là “Ơn Được Gọi”. Nếu ơn
gọi của chúng ta đặt trên một nền tảng khác, thì chắc chắn sẽ sụp đổ, không sớm
thì muộn; và sụp đổ ngay từ bên trong.
Nhưng Chúa muốn gọi
chúng ta từ khi nào? Chúng ta nghe được tiếng gọi của Chúa vào một lúc nào đó
trong cuộc đời; nhưng theo Thánh Phao-lô, Chúa đã gọi và chọn chúng ta ngay từ
trong bụng mẹ và từ trước muôn đời. Xác tín này giúp chúng ta nhận ra rằng, ơn
gọi là một ơn hoàn toàn nhưng không, chúng ta được Chúa tạo dựng là để sống ơn
gọi mà chúng ta đang sống (Tv 139; Gl 1, 15).
Và Chúa gọi đích danh
từng người: Phêrô, Giacôbê, Gioan… Cũng vậy, Chúa cũng gọi tên từng người chúng
ta. Chúng ta hãy hình dung từng khuôn mặt ngang qua tên gọi: ngoại hình, nguồn
gốc, tương quan, khuynh hướng, nghề nghiệp, thao thức… Như thế, các môn đệ được
Chúa gọi, khi các ông vẫn còn đầy giới hạn, bất toàn như chúng ta. Bởi vì,
tiếng gọi của Chúa là nhưng không, đặt hết lòng tin nơi người được gọi. Ghi nhớ
lòng tin «muôn ngàn đời» của Chúa đặt để nơi chúng ta, khi chúng ta chưa là gì
và khi đã «là gì», thì là gì một cách rất bất xứng và sẽ mãi mãi «là gì» rất
bất xứng, sẽ khởi dậy nơi chúng ta lòng khát khao đáp trả cách quảng đại và
nhưng không.
3. Đức Giêsu và các tông đồ xuống núi
Các tông đồ được chọn ở trên núi, nhưng chính là
để theo Đức Giê-su xuống núi, vì cả một nhân loại đông đúc đang mong chờ để
nghe lời Đức Giê-su và để được chữa lành. Nhưng các ông chưa phải làm gì cả,
chỉ lắng nghe Đức Giê-su giảng và nhìn ngắm Ngài chữa lành bệnh tật, nhất là
nhìn ngắm sự kiện: “Tất cả đám đông tìm cách đụng vào Ngài, vì có một năng lực
tự nơi Ngài phát ra, chữa lành hết mọi người”.
Các tông đồ và cả chúng ta nữa, sẽ được Đức Giê-su
tin tưởng trao ban sứ mạng thực hiện cùng những gì mà Ngài đã làm, nghĩa là rao
giảng Lời Chúa và phục vụ sự sống của nhiều người. Nhưng dù chúng ta làm việc
gì, có chức vụ gì, sứ mạng của chúng ta vẫn là giúp người ta “đụng chạm” cho
được Đức Ki-tô. Nhưng thật ra, Ngài vẫn đến “đụng chạm” chúng ta hằng ngày ngang
qua Lời của Ngài và Thánh Thể của Ngài. Xin cho chúng ta biết để cho Chúa “đụng
chạm”, như khi chúng ta còn nằm trong bụng mẹ (x. Tv 139, 13-16) và cảm nhận
được, từ nơi Ngài, xuất phát một sức mạnh chữa lành tất cả và tái sinh chúng ta
cho sự sống và cho Gia Đình Nhân Loại mới của Chúa.
Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc