Suy Niệm Lời
Chúa Thứ Ba Tuần XXXII Thường Niên
“Chúng
tôi là những đầy tớ vô dụng”
(Lc 17, 7-10)
Để nói về tương quan giữa Chúa và chúng ta, Đức
Giê-su dùng hình ảnh người tôi tớ quên mình phục vụ chủ nhân của mình. Nhưng
con người thời nay, trong đó có chính chúng ta nữa, lại thích làm chủ hơn, làm
đại gia hơn, thích bình đẳng hơn, thích quyền lợi hơn, thích sòng phẳng hơn. Vì
thế, hình ảnh chủ tớ có thể không đánh động chúng ta ; và nhất là những gì
Đức Giê-su nói về người tôi tớ trong bài Tin Mừng chắc chắn gây cho chúng ta
khó khăn.
Đó là người làm việc vất vả cả ngày ở ngoài đồng,
cày cấy hoặc chăn chiên.
Nhưng chiều về, lại không được nghỉ ngơi, nhưng
còn phải làm bếp ; làm bếp xong, cũng không được nghỉ, nhưng còn phải làm
phận vụ hầu bàn. Hầu bàn, dọn dẹp và rửa chén bát xong, sau cùng, người tôi tớ
mới được ăn.
Và sau khi làm hết mọi việc, vẫn không nghe ai nói
cám ơn ; nhưng còn phải tự nhủ lòng mình : “Chúng tôi là những đầy tớ
vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi” (c. 10)
Chúng ta sẽ vượt qua những khó khăn này, khi lắng
nghe lời của Đức Giê-su không như chữ viết hay lề luật, nhưng như là tinh thần,
là năng động, là hướng đi của con tim. Hơn nữa, Đức Giê-su cố ý nói thật tận
căn, thật triệt để (chẳng hạn, phải móc mắt, chặt tay, cột cối đá vào cổ quăng
xuống sông, quăng vào lửa không hề tắt…) để chúng ta không áp dụng theo chữ
viết được và buộc phải hiểu theo thần khí. Lắng nghe lời Đức Giê-su như thế,
chúng ta sẽ nhận ra rằng, hình ảnh chủ tớ mà Đức Giê-su mô tả trong bài Tin
Mừng, mặc khải cho chúng ta sự thật về chính chúng ta và mở ra cho chúng ta cả
một hướng đi của tự do, bình an và niềm vui khởi đi từ lòng yêu mến.
(1) Xét cả
về bản chất lẫn thực tế, chúng ta không phải là chủ và cũng không thể làm
chủ : sự sống và ơn gọi của chúng ta là được ban cho ; và không phải
được ban cho một lần trong quá khứ, nhưng từng ngày ; và trong mọi sự, nhất
là hoàn cảnh, thân phận, gia đình, ơn gọi, sứ vụ… chúng ta chẳng bao giờ làm
chủ tuyệt đối được điều gì.
(2) Kinh nghiệm cho thấy, khi chúng ta sống, làm
việc và hành động như thể mình là chủ nhân, thì sẽ là tai họa, bởi vì chúng ta
sẽ đánh mất tất cả, những gì mình có, những gì và những người mình được giao
phó, và chính bản thân chúng ta. Và đó chính là một trong những vấn đề nghiêm
trọng của loài người chúng ta hôm nay : chính khi con người tự coi mình là
chủ sự sống, là chủ môi trường sống, là chủ thiên nhiên, là chủ cả một dân tộc,
là chủ gia đình, là chủ cộng đoàn, là chủ cách sống, hướng đi… , con người đang
phung phí và đánh mất nhân tính, như người con hoang đàng (x. Lc 15, 11-35).
(3) Hơn nữa, khi chúng ta hành động như là chủ
nhân, chúng ta sẽ không bao giờ được bình an : ganh đua, ghen tị, thành
công thì kiêu ngạo, thất bại thì suy sụp ; và sẽ suy sụp hoàn toàn khi con
người đến một lúc nào đó, và cái « lúc đó » có thể xẩy ra bất cứ lúc
nào, phải bớt, phải bỏ và phải buông tay mọi sự, cả sự sống của mình nữa.
Như vậy, chúng ta được mời gọi sống và làm việc
như người phục vụ, như người tôi tớ, như người nữ tì khi đi từ sự nhỏ bé, giới
hạn, yếu đuối và tội lỗi của chúng ta, khởi đi từ sự thật của chúng ta, và làm
cho đời mình, ơn gọi mình trở thành lời tạ ơn và ca tụng Chúa, Đấng là Nguồn và
Cùng Đích của mọi sự. Chính kinh nghiệm sâu đậm được yêu thương và được thương
xót, sẽ giúp chúng ta sống tâm tình của người tôi tớ và người nữ tì, như Đức
Maria, Mẹ của chúng ta.
Đó là cách tốt nhất để chúng ta trở thành môn đệ
của Đức Giê-su ; và một khi chúng ta trở nên môn đệ của Đức Giê-su, Ngài
sẽ làm cho chúng ta trở thành những người con đích thực của Thiên Chúa Cha, và
trở thành anh chị em đích thực của nhau. Bởi vì chính Đức Ki-tô, Ngài là Thầy
và là Chúa, nhưng đã đến sống ở giữa chúng ta, không như chủ nhân, nhưng như
người tôi tớ phục vụ : rửa chân cho chúng ta, dọn bàn cho chúng ta, ban
lời hằng sống cho chúng ta và ban chính sự sống của Ngài cho chúng ta làm của
ăn để tái sinh chúng ta. Và Ngài phục vụ chúng ta như thế mỗi ngày trong Thánh
Lễ.
Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc