Suy niệm Lời Chúa, Thứ Bảy Tuần III Thường Niên C
LÒNG
TIN
Lời Chúa: Mc 4, 35-41
35 Hôm ấy, khi chiều đến, Đức Giê-su nói với
các môn đệ: “Chúng ta sang bờ bên kia đi!” 36 Bỏ
đám đông ở lại, các ông chở Người đi, vì Người đang ở sẵn trên thuyền; có những
thuyền khác cùng theo Người. 37 Và một trận
cuồng phong nổi lên, sóng ập vào thuyền, đến nỗi thuyền đầy nước. 38 Trong khi đó, Đức Giê-su đang ở đàng lái, dựa
đầu vào chiếc gối mà ngủ. Các môn đệ đánh thức Người dậy và nói: “Thầy ơi,
chúng ta chết đến nơi rồi, Thầy chẳng lo gì sao?” 39 Người
thức dậy, ngăm đe gió, và truyền cho biển: “Im đi! Câm đi!” Gió liền tắt, và biển
lặng như tờ. 40 Rồi Người bảo các ông: “Sao
nhát thế? Làm sao mà anh em vẫn chưa có lòng tin?” 41 Các
ông hoảng sợ và nói với nhau: “Vậy người này là ai, mà cả đến gió và biển cũng
tuân lệnh?”
Suy niệm:
“Người này là ai, mà cả đến gió và biển cũng tuân
lệnh?” đó là lời kinh ngạc thốt lên từ miệng các môn đệ, khi các ông cùng với Đức
Giêsu đi thuyền qua bên kia Biển Hồ. Các ông thốt lên lời kinh ngạc đó, bởi đã
chứng kiến một phép lạ lớn lao chưa từng thấy bao giờ.
Tin mừng Mác-cô thuật lại rằng: khi Đức Giêsu đã
giảng dạy cho đám đông dân chúng xong, Ngài bảo các môn đệ chèo thuyền qua bờ
bên kia. Nhưng, đang khi đi thì một trận cuồng phong nổi lên, nước ập vào đầy
thuyền, và mọi người kinh sợ, bởi thuyền có thể bị chìm; đang khi đó, Đức Giêsu
vẫn nằm ngủ say sưa. Họ đến lay Đức Giêsu dậy, với âm giọng như trách móc
“chúng ta chết đến nơi rồi, Thầy chẳng lo gì sao?” Đức Giêsu đã trỗi dậy, và
truyền cho trận cuồng phong dừng lại và sóng yên biển lặng. Kèm theo uy quyền ấy,
Ngài trách mắng các môn đệ “Sao nhát thế, anh em vẫn chưa có lòng tin sao?”.
Với phép lạ lớn lao ấy, Đức Giêsu đã lần nữa tỏ
cho các môn đệ và muôn dân biết Ngài là Đấng Mêsia, cho họ thấy thần tính của
Ngài và chính Ngài là con Thiên Chúa thật như lời Gioan tẩy giả đã giới thiệu.
Chúng ta hãy đọc chậm rãi đoạn tin mừng và chú ý đến vài chi tiết mang tính biểu
tượng: “Biển Hồ” là nơi đầy nguy hiểm,
ở đó đầy “thủy quái dị hình” là ma lực của bóng tối, của tà thần. “Trận cuồng phong” là sức mạnh của sự dữ,
nó như một con thủy quái kinh khiếp và mạnh mẽ đến nổi làm cho mọi người kinh hồn
bạc vía. Đối lại với tà lực ấy, thì Đức Giêsu vẫn “đang ngủ”, điều này cho thấy Ngài chẳng bận tâm hay lo lắng gì về
thế lực sự dữ, bởi lẽ Ngài luôn tin tưởng vào Thiên Chúa Cha. Khi được gọi dậy,
Ngài ngăm đe gió và biển “im đi, câm đi”, một vẻ giọng khỏe khoắn đầy quyền
năng. “Im đi, câm đi” là một mệnh mệnh
vì cơn bão được xem như con thú dữ, điều này cho ta hiểu Đức Giêsu đang chứng tỏ
Ngài có thể kiểm soát được mãnh lực của tà thần, của sự dữ. Quả thế, mệnh lệnh
được phán ra là “biển lặng như tờ”.
Cuộc sống trần thế của mỗi người chúng ta cũng thế,
luôn bị vây hãm với biết bao nhiêu là thế lực của tà thần, với đầy dẫy những cạm
bẫy của trần tục (tình, tiền, danh vọng, quyền lực, tham lam, ghen tương, đố kỵ,..)
như chiếc thuyền đang đi trên biển vậy. Tuy nhiên, trong niềm tin của người
Ki-tô hữu, chúng ta cần xác tín rằng Thiên Chúa đang lữ hành cùng chúng ta trên
chiếc thuyền ấy. Khi gặp những khó khăn trong cuộc sống, lúc gặp nghi nan và phạm
tội, chúng ta có dám chạy đến với Chúa, để xin ơn trợ lực với thái độ tin tưởng
tín thác, hay ngược lại ta tự mình tìm
cách để cải thiện tình trạng bi thảm của mình mà không hề nghĩ đến ơn Chúa, và
thậm chí ta chẳng dám tin vào sự trợ lực của Ngài. Như các môn đệ trong đoạn
tin mừng, ta cứ tìm cách chèo chống mà quyên đi sự hiện diện của Chúa bên cạnh
“Ta ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28, 20). Ta mãi ngồi than thân
trách phận và nói “sao Chúa mãi im lặng? Ngài chẳng bận tâm đến sự khốn khổ của
con sao?”
Chúng ta hãy đọc lại đoạn tin mừng và nghe lời Đức
Giêsu trách mắng các môn đệ “Sao nhát thế, anh em vẫn chưa có lòng tin sao?”,
mà đó cũng là lời trách mắng chúng mỗi khi chúng ta thờ ơ và không tin tưởng
nơi Chúa. Vì chúng ta vẫn đọc thường ngày “cứ xin thì sẽ được, cứ tìm sẽ thấy,
cứ gõ cửa thì được mở cho” (x. Lc 11, 9) nhưng thiếu lòng tin tưởng. Lạy Chúa,
Chúa biết chúng con tin Chúa, nhưng xin trợ lực cho lòng tin yếu kém của mỗi
chúng con. Để trong mọi biến cố của cuộc đời, chúng con biết tìm đến Chúa và
phó thác cậy tin nơi lòng lân tuất của Ngài. Amen!
(Xuân Hạ, OMI)