Suy Niệm Lời Chúa Thứ Bảy Tuần XXX Thường Niên
BIẾT MÌNH
(Lc 14, 1.7-11)
Một
trong những phương pháp giảng dạy của Chúa Giê-su là Ngài dùng chính những hình
ảnh quen thuộc xảy ra trong đời sống hàng ngày, trong cách đối nhân xử thế và cả
trong cái lề thói giữ luật của những người luôn cho mình hơn người… để nói về một
triết lý sống về thái độ mà con người phải có đối với Thiên Chúa và đối với anh
em đồng loại. Vì trong xã hội, ai cũng muốn mình được người khác xem trọng,
kính nể, nên nhiều kẻ đã cố tạo ra một cái mặt nạ khi “tô son trát phấn” cho
mình với những hình thức bên ngoài, để gây chú ý, có được một chút tiếng tăm hoặc
tạo sự tin tưởng nơi người khác. Lúc đó, sự hoang tưởng biến họ thành nhân vật
quan trọng, cho mình là “cái rốn” vũ trụ, sinh lòng tự cao tự đại và xem thường
moị người. Hôm nay, trong bài Tin Mừng thánh Luca nói đến một bữa tiệc tại nhà
ông thủ lãnh nhóm Pha-ri-siêu và một bài học mà Chúa Giê-su trao cho những vị
khách được mời tới dùng bữa, đó là : Biết Mình.
“
Một ngày sa-bát kia, Đức Giê-su đến nhà một ông thủ lãnh nhóm Pha-ri-siêu để
dùng bữa: họ cố dò xét Người” (1). Chỉ trong một câu, tác giả đã giới thiệu thời
điểm xảy ra câu chuyện, đó là trong ngày sa-bát chứ không phải là ngày thường.
Địa điểm là tại nhà một ông cấp cao trong giới lãnh đạo tôn giáo Do Thái thời bấy
giờ. Đây là nơi thuận lợi và hợp lý để nhóm Pha-ri-siêu tụ họp bày mưu tính kế,
rình rập, bắt lỗi theo dự định của họ. Mục đích của những người Pha-ri-siêu hăm
hở và nhiệt tình đến dùng bữa hôm ấy là để: “cố” dò xét hành vi của Chúa Giê-su
có vi phạm luật Mô-sê trong ngày sa-bát không.
Còn
Chúa Giê-su chẳng màng tới mục đích của họ, mà Ngài lại ngồi quan sát hành vi của
các vị khách được mời đến dự tiệc (Chúng ta cũng có thể đoán ra rằng: phần lớn
khách là những người Pha-ri-siêu) là “ khách cứ chọn cỗ nhất” (7). Tác giả dùng
từ “cứ”, nghĩa là mắt và lòng họ chỉ săm soi, tìm kiếm và tập trung vào chỗ
danh dự. Không chỉ có thế, họ còn quyết tâm thực hiện ý đồ “chọn và ngồi” vào
đó. Thấy vậy. Chúa Giê-su liền nói với họ về hành vi này qua dụ ngôn “ Khi anh
được mời đi ăn cưới, đừng ngồi vào cỗ nhất”. Ngài nói rõ lý do “Kẻo lỡ có nhân
vật nào quan trọng hơn anh cũng được mời” (8). Ở đây chúng ta đừng lầm tưởng
Ngài dạy bài học khiêm tốn, nhưng nói đúng hơn là bài học phải nhận ra thân phận
của mình và đáng giá mình cho đúng mức. Đừng ảo tưởng cho rằng : mình là người
lớn nhất, được trọng vọng nhất ở đây mà vội ngồi vào chỗ nhất, nhưng vẫn có người
sáng giá hơn, cao trọng hơn, bề thế hơn được mời, mà họ chưa đến thì sao?
Không
những anh ta đã chọn chỗ nhất khi chẳng suy tính kỹ càng, mà lại cứ ngồi ỳ ra
đó, đến nỗi chủ nhà phải đến nói với anh ta rằng “Xin nhường chỗ cho vị này” và
Chúa nói thẳng hậu quả sau đó là “Anh sẽ phải xấu hổ mà ngồi vào chỗ cuối” (9).
Đầu thế kỷ II, có một kinh sư đã đưa ra qui luật hành xử về vấn đề này như vầy
: Bạn hãy ngồi thấp hơn chỗ xứng hợp với bạn hai hoặc ba ghế và đợi người ta
nói với bạn “ Xin mời lên trên”, chứ đừng ngồi chỗ trên ngay, vì khi ấy có thể
người ta nói với bạn “Xin mời xuống”. Vậy tốt hơn hãy để người ta nói với bạn
“Mời lên trên” hơn là “Mời xuống!”. Có lẽ vị kinh sư này đã thấm nhuần bài học
của Chúa Giê-su hôm nay “Khi được mời thì hãy ngồi vào chỗ cuối, để người đã mời
anh đến nói với anh rằng: xin mời ông bạn lên trên cho. Thế là anh được vinh dự
trước mặt mọi ngừơi đồng bàn (10). Nhận xét của Chúa Giê-su được rút ra từ một
thực tế dễ hiểu : những cử chỉ tôn kính có giá trị là những cử chỉ người khác
làm cho ta, chứ không do ta tự làm cho mình. Tốt hơn là nên đề phòng những việc
bất ngờ xảy ra, nếu không ta sẽ phải chuốc lấy hậu quả là sự nhục nhã ê chề do
bởi tính tự phụ.
“Phàm
ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai tự hạ mình xuống sẽ được tôn lên”(11). Với
hai động từ thụ động: “bị hạ xuống”, “được tôn lên”, ý nói rằng chính Thiên
Chúa mới là tác giả của việc hạ xuống và nâng lên này. Chỉ duy mình Thiên Chúa
mới ban vinh quang đích thực, danh dự
chân chính cho những ai thành tâm, khiêm tốn tìm kiếm và mong được vào vương quốc
của Ngài.
Trong
cuộc đời người ki-tô hữu, kể cả những người sống trong đời thánh hiến, tất cả đều
mang tâm trạng tốt lành ban đầu là: phục vụ Thiên Chúa và con người trong khiêm tốn. Nhưng theo giòng thời gian, tư tưởng
ấy bị mai một. Chúng ta tìm mọi cách để tôn cái tôi của mình, muốn người khác
biết đến công trạng của mình đã hy sinh cho việc chung hoặc qui về lợi nhuận
cho bản thân, cho gia đình, cho tổ chức của mình, như : gắn bảng tên tại chỗ quả
chuông hay tượng đài Đức Mẹ vì đã bỏ tiền dâng cúng; tự hào và kể công khi phục
vụ trong chức vụ Ban Hành Giáo hai, ba nhiệm kỳ và đòi hỏi phải được giáo xứ,
cha xứ ưu ái hay đền ơn đáp nghĩa. Hội đoàn của tôi phải cờ quạt, rước sách, tổ
chức lễ thật to, mời cha này, sơ kia… để nở mặt nở mày. Với các linh mục tu sĩ:
tôi đã rửa tội cho hàng trăm người, xây được vài nhà thờ, đền đài, thậm chí là
nghĩa trang… Hơn nữa là việc tổ chức các cuộc lễ hội thật hoành tráng, tiêu phí
thật nhiều, thậm chí nhà thờ này phải to hơn, cao hơn nhà thờ nọ, mà quên mất
tinh thần loan báo Tin Mừng đã chẳng đi vào lòng người được bao nhiêu? …Hay những
dịp lễ truyền chức, tạ ơn, khấn dòng phải đưa lên Internet hay You tube để rao
giảng Tin Mừng hay để “cái tôi” của nhóm tôi, của dòng tu tôi, của giáo xứ,
giáo phận tôi được biết tới? Vì thế, chúng ta luôn tự hào và tìm kiếm sự kính
trọng, lòng biết ơn và sự tán thưởng của người đời mà quên rằng: mình đã được thưởng
công rồi và Thiên Chúa sẽ chẳng còn chỗ để thưởng công cho tâm hồn và cho cuộc
đời chúng ta.
Lạy
Chúa,
Xin
cho chúng con có thái độ biết mình thực sự, để nhận ra vị trí của Chúa trong cuộc
đời con, để biết mình chỉ là dụng cụ của Chúa mà mau mắn thi hành nhiệm vụ Chúa
trao và nhất là biết ký thác, trông cậy nơi Chúa, vì “Không có Thày, anh em
không thể làm gì được” và “xin Người hãy lớn lên, còn con thì nhỏ lại”.
Tất
cả cho vinh quang Thiên Chúa. Amen
Nữ Tỳ Thánh Thể