Thứ Hai Tuần VII Thường Niên
Tình thương chữa
lành
Lời Chúa
Mc
9,14-29
14 Khi ấy, Đức Giê-su và ba môn đệ
là Phê-rô, Gia-cô-bê và Gio-an trở lại với các môn đệ khác, thì thấy một đám
người rất đông đang vây quanh các ông, và các kinh sư tranh luận với các
ông. 15 Thấy Đức Giê-su, lập tức tất cả
đám đông kinh ngạc. Họ chạy lại chào Người. 16 Người hỏi các môn đệ : “Anh em
tranh luận gì với họ thế ?” 17 Một người trong đám đông trả lời
: “Thưa Thầy, tôi đã đem con trai tôi lại cùng Thầy ; cháu bị quỷ câm ám. 18 Bất cứ ở đâu, hễ quỷ nhập vào là
vật cháu xuống. Cháu sùi bọt mép, nghiến răng, cứng đờ người ra. Tôi đã nói với
các môn đệ Thầy để họ trừ tên quỷ đó, nhưng các ông không làm nổi.” 19 Người đáp : “Ôi thế hệ cứng
lòng, không chịu tin ! Tôi phải ở cùng các người cho đến bao giờ, còn phải chịu
đựng các người cho đến bao giờ nữa ? Đem nó lại đây cho tôi.” 20 Người ta đem nó lại cho Người.
Vừa thấy Người quỷ liền lay nó thật mạnh, nó ngã xuống đất, lăn lộn, sùi cả bọt
mép. 21 Người hỏi cha nó : “Cháu bị như
thế từ bao lâu rồi ?” Ông ấy đáp : “Thưa từ thuở bé. 22 Nhiều khi quỷ xô nó vào lửa hoặc
đẩy xuống nước cho nó chết. Nhưng nếu Thầy có thể làm được gì, thì xin chạnh
lòng thương mà cứu giúp chúng tôi.” 23 Đức
Giê-su nói với ông ta : “Sao lại nói : nếu Thầy có thể ? Mọi sự đều có thể đối
với người tin.” 24 Lập tức, cha đứa bé kêu lên :
“Tôi tin ! Nhưng xin Thầy giúp lòng tin yếu kém của tôi !” 25 Khi thấy đám đông tuôn đến, Đức
Giê-su quát mắng tên quỷ : “Thần câm điếc kia, Ta truyền cho ngươi : ra khỏi
đứa bé, và không được nhập vào nó nữa !” 26 Quỷ
thét lên, lay nó thật mạnh, rồi ra khỏi. Đứa bé ra như chết, khiến cho nhiều
người nói : “Nó chết rồi !” 27 Nhưng Đức Giê-su cầm lấy tay nó,
đỡ nó dậy, và nó đứng lên. 28 Khi Người vào nhà, các môn đệ
mới hỏi riêng Người : “Tại sao chúng con đây lại không trừ nổi tên quỷ ấy
?” 29 Người đáp : “Giống quỷ ấy, chỉ
có cầu nguyện mới trừ được thôi.”
Suy niệm
Các môn đệ đã không hiểu lý do tại sao họ không trừ quỷ cho em bé này được.
Chúa Giê-su trả lời ngay rằng họ thiếu đức tin. Chúa không nói họ không có đức
tin nhưng vì đức tin của họ chưa đủ, còn non yếu. “Mọi sự đều có thể với người
tin”.
Tin Mừng hôm nay
kể lại một phép lạ chữa lành ngay sau biến cố biến hình của Chúa Giêsu trên núi
cao cho ba môn đệ thân tín của Người. Có lẽ chúng ta tạm chọn đề tài cho đoạn
Tin Mừng này là “ TÌNH THƯƠNG CHỮA LÀNH”, bởi vì chính Đức Giêsu – hiện thân
của Thiên Chúa Cha đã tỏ lộ tình thương, không những trong việc chữa lành thân
xác đứa con, mà còn củng cố, thêm sức tâm linh cho người cha.
Hơn
nữa, Người còn truyền dạy cho các môn đệ một bài học quan trọng trong đời sống
tông đồ, đó là CẦU NGUYỆN. Thật vậy, chỉ có cầu nguyện mới giúp con người có sự
trợ giúp của Thiên Chúa trong tương quan với Ngài. Chỉ có cầu nguyện mới khiến
con người nhận ra những yếu đuối bất toàn của bản thân, để chỉ trông cậy nương
tựa vào lòng thương xót của Thiên Chúa.
Giáo
lý Công giáo dạy chúng ta rằng: “Đức tin là ơn nhưng không mà Thiên Chúa ban
cho con người. Chúng ta có thể đánh mất ơn vô giá này… Để sống, tăng triển và
bền vững đến cùng trong đức tin, chúng ta phải nuôi dưỡng bằng Lời Chúa; chúng
ta phải cầu xin Thiên Chúa tăng thêm đức tin (Lc 17,5; Mc 9,24; đức tin phải
“hành động qua đức ái” (Gl 5,6), được cưu mang bởi niềm hy vọng và được ăn rễ
sâu trong đức tin của Giáo Hội” (Số 160-162).
Dù
đức tin là một ân huệ của Thiên Chúa, nhưng nó cần sự cộng tác của chúng ta để
lớn lên và tăng trưởng. Giống như việc tập luyện thể thao, nâng được tạ, thì
cần cơ bắp phát triển. Đức tin phải được thực hành, được thử thách và được nuôi
dưỡng. Nếu hài lòng với đức tin nhỏ bé mình đang có, thì ‘cơ bắp’ thiêng liêng
chỉ là còi cọc. Chúng ta cần phải vun trồng cho đức tin trưởng thành và bền
vững. Nuôi dưỡng bằng các sách vở thiêng liêng và cầu nguyện hằng ngày. Thường
xuyên lãnh các bí tích thì mới làm cho đức tin vững mạnh được.
Trong
câu đầu tiên của đoạn Tin Mừng, thánh sử kể lại quang cảnh miêu tả hành trình
xuống núi của Chúa Giêsu và ba môn đệ thân tín, có thêm đám đông dân chúng, các
môn đệ và một số kinh sư đang chờ tại chân núi. Tất cả mọi người đang bàn tán
xôn xao, đám đông nhốn nháo chạy qua chạy lại. Vừa thấy Đức Giêsu, đám đông
kinh ngạc và chạy lại chào Người. Họ kinh ngạc có lẽ vì Chúa xuất hiện ngay vào
lúc “nút thắt” lên cực điểm. Các luật sĩ đang lý luận. Các môn đệ thì lúng
túng, bất lực. Còn đám đông đang bấn loạn không biết cậy dựa vào ai. Sự hiện
diện của Chúa Giêsu khiến họ kinh ngạc nhưng rất đỗi vui mừng.
Như
kẻ sắp chìm vớ được mảnh ván, họ chạy lại đón Người. Nhìn thấy cảnh ấy, Chúa
Giêsu đoán rằng đã xảy ra chuyện gì, nên Người hỏi các môn đệ “Anh em tranh
luận gì với họ thế?” (16). Đến đây, sự chờ đợi và bức xúc của dân chúng như oà
vỡ qua lời của một người trong đám đông lên tiếng. Ông ta chính là cha của đứa
bé, nhân vật chính trong trình thuật này. Ông kể lể mọi tình trạng khốn khổ mà
con ông phải chịu đựng. Ông cũng đã xin các môn đệ chữa lành và ông kết luận :
họ không làm nổi (18).
Vừa
nghe xong những lời ấy, Chúa Giêsu tỏ vẻ buồn rầu và kêu lên : thế hệ cứng lòng
tin (19). Vì họ không tin, nên phép lạ đã không xảy ra. Chúa Giêsu truyền đem
đứa bé lại gần Người. Trước tôn nhan Chúa, quỷ tỏ rõ sức mạnh và khống chế đứa
bé bằng cách : lay nó thật mạnh, quật ngã xuống, làm cho lăn lộn và sùi bọt
mép… Chúa Giêsu hỏi người cha về thời gian ma quỷ đã cầm tù cháu bé. Một lần
nữa, ông được dịp bộc bạch tâm lòng và kể lại những tình huống bi thảm hơn như
: quỷ xô vào lửa, đẩy xuống nước… và ông nài xin lòng thương xót của Chúa.
Nhưng trong lời van xin ấy, ông vẫn chưa đặt trọn tin tưởng vào Chúa Giêsu “
Nếu Thày có thể làm được gì…” (22).
Trước
khi Chúa Giêsu chữa trị thân xác cho đứa con, Người cũng mở đôi mắt tâm hồn cho
người cha “Sao lại nói : Nếu Thầy có thể? Mọi sự đều có thể đối với kẻ tin”
(23). Ngay lập tức, người cha đau khổ tuyên xưng đức tin “ Tôi tin” và xin Chúa
Giêsu thương xót và nâng đỡ lòng tin non yếu của ông (24). Chỉ chờ có thế, Đức
Giêsu đã thực hiện một phép lạ chữa lành. Phép lạ này xuất phát từ lòng thương
xót của Người, không những đối với thân xác đứa con mà cả tâm hồn của người cha
nữa.
Từ
câu 25 đến câu 27, chúng ta thấy thánh sử mô tả như là nguyên nhân mà Chúa
Giêsu thực hiện phép lạ “khi thấy đám đông tuôn đến…”. Chúa chữa trị, xua trừ
ma quỷ khi có đám đông chứng kiến. Điều này có đối nghịch với sự ẩn giấu uy
quyền Thiên Chúa nơi Người hay không? Có lẽ ở đây, Chúa muốn cho dân chúng biết
thời đại Mêsia đã đến. Thiên Chúa đã viếng thăm dân Ngài và Ngài đến để chiên
được sống và sống dồi dào. Hơn nữa, Chúa cũng muốn củng cố niềm tin cho các môn
đệ, để các ông vững tâm cùng Chúa tiến lên Giêrusalem, đi vào cuộc Vượt Qua của
Chúa.
Với
hai câu cuối là một bài học thiết thực trong đời sống tông đồ, mà chính Chúa đã
nêu gương trong đời sống thường ngày, đó là : cần cầu nguyện. Với một người
Kitô hữu, lương thực nuôi dưỡng đời sống thiêng liêng là sự tương giao với
Thiên Chúa. Đức Thánh Cha Phanxicô trong các bài gỉang, ngài luôn nhắn gửi
chúng ta cần cầu nguyện không ngừng… Dù người đó là giáo dân hay tu sĩ, linh
mục, dù người đó già trẻ, lớn bé, giàu sang hèn kém, cũng phải cần đến ơn trợ
lực của Thiên Chúa, vì “không có Thầy, anh em chẳng làm gì được” .. Phải, chỉ
trong cầu nguyện chúng ta mới có tương quan kết hợp gắn bó với Chúa, mới có
được sức mạnh từ Thiên Chúa để chống trả với thế gian, ma quỷ và xác thịt. Sức
mạnh duy nhất của người môn đệ có được khi họ luôn đặt mình trước sự hiện diện
của Thiên Chúa trong lòng tin và tình mến. Với những ai tin và yêu, người đó sẽ
chiến thắng đau khổ, thử thách, ngay cả sự chết … khi họ biết dựa trên lòng
thương xót và quyền năng cứu độ của Thiên Chúa.
Tin
không dễ dàng chút nào. Điều đó cần luôn nhận ra các giới hạn, khả năng của
mình về hiểu biết “tại sao” trong các sự kiện và “như thế nào” của nhiều thách
đố. Chúa Giê-su không than phiền về những phấn đấu để tin nhưng vì chúng ta
thiếu cố gắng khi đức tin bị yếu đuối, lung lay. Điều các môn đệ không làm
được, người cha của đứa trẻ bệnh tật làm được nhờ lời cầu xin ngắn gọn nhưng
mạnh mẽ: “Xin Thầy giúp lòng tin yếu kém của tôi !”
Huệ Minh