CHÚA NHẬT THỨ XXII TN – B
LUẬT VỊ TÂM
“Dân này tôn kính ta bằng môi bằng miệng, còn lòng chúng thì xa Ta” (Mc.7, 6)
Chuyện kể rằng: Một ngày nọ, Đức Giám Mục địa phận cho mời vị mục tử trẻ đang chăm sóc họ đạo đến để gặp gỡ. Sau những lời chào hỏi xã giao, Đức giám mục ôn tồn nói:
“Tôi nghe bà con giáo dân phản ảnh qua thư từ, cũng như lời nói về cha rằng: “Cha thường xuyên tiếp xúc với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ trẻ và đẹp, cha nghĩ sao về điều này? Vị mục tử thưa với Đức Giám Mục:
“Thưa Đức Cha tất cả những gì họ nói về con đều đúng. Nhưng con thiết nghĩ, khi con đứng trước người phụ nữ mà tâm trí con luôn hướng về Chúa thì vẫn tốt hơn là con đứng trước thánh nhan Chúa mà lòng trí con lại hướng về người phụ nữ phải không thưa Đức Cha?!”
Vâng! Theo lẽ thường, người đời thường xét đoán, nghi kỵ lẫn nhau qua dáng vẻ và những hành vi bên ngoài như những người biệt phái trong bản văn Tin Mừng mà thánh sử Máccô trình thuật cho ta hôm nay, khi họ chất vấn Đức Giêsu: “Sao các môn đệ của ông không theo truyền thống của tiền nhân, cứ để tay ô uế mà dùng bữa?”(Mc.7,5).
Có thể nói, những người biệt phái, họ có biệt tài nhớ và tuân giữ giới luật Mô sê một cách rất triệt để trong cách sống của họ, nhưng có điều họ nhớ và giữ luật không để tôn kính và làm đẹp lòng Thiên Chúa, những việc họ làm, nói với mục đích cho người đời biết và ca tụng…Qua hình thức giữ luật họ mưu lợi danh vọng và tiền của cho riêng mình. Cách giữ luật của họ theo hình thức bề ngoài, hình thức vụ lợi đã bị Đức Giêsu lên tiếng quở trách: “Dân này tôn kính ta bằng môi bằng miệng, còn lòng chúng thì xa Ta” (Mc.7, 6).
Lời Chúa hôm nay cũng chất vấn và gợi mở cho ta nhìn lại cách sống đạo và giữ đạo, nhất là việc thi hành những giới luật của Chúa và Hội Thánh. Để rồi nhờ ơn Chúa soi sáng ta đặt ra cho mình những câu hỏi:
Tôi tham dự thánh lễ ngày thường, ngày Chúa Nhật vì luật, vì sợ người đời và gia đình lên án tôi… Hay vì lòng yêu mến Chúa, vì khát khao được sống kết hiệp mật thiết với Chúa qua thánh lễ và những muốn đáp trả tình yêu mà Chúa đã dành và ban tặng cho tôi một cách nhưng không?
Tôi thực thi việc bác ái vì giới luật yêu thương, vì muốn tô bóng cho cái tôi của mình… Hay vì tôi nhận ra những gì tôi đang sở hữu từ sức khỏe, tri thức, gia đình, tài sản…đều do Chúa trao ban, tôi chỉ là người đầy tớ quản lý và có trách nhiệm chia sẻ những quà tặng Chúa ban cho những anh em kém may mắn hơn mình?
Tôi tuân giữ 10 điều răn của Chúa, 6 điều răn của Hội Thánh vì sợ phạm tội trọng, sợ phải xuống hỏa ngục… Hay vì lòng yêu mến Chúa và Hội Thánh, những muốn đáp trả lại những gì mà Chúa và Hội Thánh dành tặng cho tôi, giúp tôi ngày càng hoàn thiện hơn, giúp tôi ngày càng sống đúng với danh nghĩa Kitô hữu và nhất là giúp tôi trở thành chứng nhân Tin Mừng qua cách sống hằng ngày?
Tôi tham gia, cộng tác vào các công việc xây dựng gia đình, xã hội và Giáo Hội qua việc hiến thân, dấn thân và phục vụ vì sợ bị khiển trách, sợ người đời cho là thiếu tinh thần trách nhiệm, vì những tiếng khen, những tiếng vỗ tay… Hay vì tôi yêu mến Chúa, yêu gia đình, xã hội và Giáo Hội, những muốn cộng tác vào chương trình sáng tạo mà Thiên Chúa đã yêu thương mời gọi tôi cộng tác với Ngài?
“Dân này tôn kính ta bằng môi bằng miệng, còn lòng chúng thì xa Ta”(Mc.7, 6). Lời khiển trách của Đức Giêsu với những người biệt phái năm xưa, cũng là lời khiển trách đối với ta khi ta xét đoán và nghi kỵ người anh em của mình qua những hình thức bên ngoài, nhất là việc ta giữ luật của Chúa và Hội Thánh không khởi đi từ một lòng mến vô vị lợi.
Vâng! Nói theo ngôn ngữ của Thánh Phaolô: “Giả như tôi có nói, làm những việc lớn lao cả thể mà không có lòng mến thì tôi chẳng khác nào thanh la phèn phèn, chũm chọe xoang xoảng” (x.1Cr.13, 1-13). Nếu trong cách sống đạo và giữ đạo của tôi, tôi tuân giữ giới luật của Thiên Chúa, của Hội Thánh như lòng Chúa mong ước thì không những tôi được chính Thiên Chúa yêu thương, khen tặng, ngay cả người đời cũng sẽ khen ngợi tôi là người thông minh và khôn ngoan, như lời răn dạy của Môsê: “Anh em phải tuân giữ giới luật của Chúa và đem ra thực hành, vì nhờ đó anh em sẽ được các dân coi là khôn ngoan và thông minh. Khi nghe được tất cả những thánh chỉ, giới luật của Thiên Chúa, họ sẽ nói chỉ có dân tộc vĩ đại này mới là một dân khôn ngoan và thông minh” (Đnl.4,6).
Giữa thời đại hôm nay, nhân loại đang coi thường, khước từ giới luật của Thiên Chúa, của Giáo Hội và xã hội. Chính vì thế đã đưa đến một xã hội luôn đầy ắp những bạo lực, giả dối và điêu ngoa tạo nên cho con người những lo sợ và mất bình an. Tệ hơn nữa, con người dần chối bỏ sự hiện diện của Thiên Chúa, tự cho mình là Thiên Chúa qua việc áp đặt lên nhau những gánh nặng, những khổ đau tinh thần lẫn thể xác. Điều đáng sợ nhất là con người tự cho mình có quyền làm chủ mạng sống của nhau qua việc khủng bố, phá thai, gieo rắc cái chết trắng (ma túy)…..
Là người Kitô hữu ta được Thiên Chúa mời gọi, qua Giáo Hội không chỉ giữ giới luật của Ngài với lòng yêu mến, qua việc yêu mến, tuân giữ và thi hành giới luật của Thiên Chúa, Giáo Hội mà nhiều người nhận ra sự hiện diện của Thiên Chúa giữa lòng nhân thế, để rồi qua cách sống đạo và giữ đạo nhất là việc tuân giữ giới luật Thiên Chúa, với tấm lòng đơn sơ mà nhiều người phải thốt lên như lời trình thuật của sách Đệ nhị luật: “Phải, có dân tộc vĩ đại nào được thần minh ở gần, như Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, ở gần chúng ta, mỗi khi chúng ta kêu cầu Người?” (Đnl.4,7).
Là những phàm nhân yếu đuối mang trong thân phận những lỗi lầm, thiếu xót, vô ơn…. đối với tình yêu của Thiên Chúa, làm sao ta có thể sống và thực thi Lời Chúa mời gọi chúng ta? Thánh Giacôbê đã khai mở cho chúng ta một tia hy vọng: “Mọi ơn lành và mọi phúc lộc hoàn hảo đều do từ trên, đều tuôn xuống từ Cha là Đấng dựng nên muôn tinh tú….Người đã tự ý dùng lời chân lý mà sinh ra chúng ta, để chúng ta nên như của đầu mùa trong các thọ tạo của Người” (Gc.1,17-18). Vì thế, để nên hoàn thiện trong bổn phận làm con cái Chúa, con cái Giáo Hội và là anh em tốt của nhau, thiết nghĩ không có con đường nào khác ngoài con đường tiếp cận ân sủng của Thiên Chúa ngang qua Đức Giêsu Kitô như lời Ngài đã minh định: “Không có Thầy anh em không làm được gì” (Ga.15,5).
Xin mượn lời Thánh vịnh thay cho lời cầu nguyện:
“Lạy Chúa, xin dạy con đường lối Thánh chỉ,
con nguyện đi theo mãi đến cùng.
Xin cho con được trí thông minh
để vâng theo luật Ngài và hết lòng tuân giữ
Trên đường mệnh lệnh Chúa, xin dẫn con đi,
vì con ưa thích đường lối đó……
Xin đừng cất khỏi miệng con lời chân lý,
vì quyết định của Ngài con vẫn cậy trông…..
Thánh chỉ của Ngài là khúc nhạc của con,
giữa cảnh đời tha hương lữ thứ.
Lạy Chúa, con đã nói:
Phần của con là tuân giữ lời Ngài.
Con hết lòng xin Chúa bao dung,
xót phận con như lời Ngài đã hứa…
Tay Chúa đã nắn con nên hình nên dạng,
xin mở trí cho con học biết mệnh lệnh Ngài.
Kẻ kính sợ Ngài thấy con mà hoan hỷ,
vì con trông cậy ở Lời Ngài” (Tv.119, 33-74)
Sài Gòn, ngày 31 tháng 08 năm 2012
Antôn Lương Văn Liêm