Lễ nhớ hai thánh Ti-tô và Ti-mô-thê, giám mục
« Anh em hãy ra đi »
(Lc 10, 1-9)
Hôm nay, hiệp thông
với toàn thể Giáo Hội, chúng ta cử hành Thánh Lễ kính nhớ hai thánh Giám Mục,
môn đệ của thánh Phao-lô Tông Đồ, đó là hai thánh Ti-tô và Ti-mô-thê. Xin Chúa
cũng thương ban cho tất cả chúng ta ơn hiểu biết và yêu mến Đức Ki-tô, để có
thể đi theo Người và loan báo Tin Mừng của Người đến cùng, như các thánh chúng
ta mừng kính hôm nay.
Lời Chúa trong bài Tin
Mừng mời gọi chúng ta nhận ra ba đặc điểm thuộc về sứ mạng loan báo Tin Mừng,
và để con tim của chúng ta được chinh phục, nghĩa là hiểu biết, ước ao và quảng
đại dấn thân thực hiện trong hành trình đi theo Đức Ki-tô trong một ơn gọi.
1. Sứ mạng phục vụ cho sự sống
Sẽ thật là ấn tượng và
rất có ý nghĩa, khi chúng ta hình dung ra một nhóm rất đông gồm bảy mươi hai
môn đệ, được Đức Giê-su đích thân chỉ định, sai đi từng hai người một. Hình ảnh
bảy mươi hai môn đệ nói cho chúng ta về sự phong phú của đời tu hôm nay, nam
cũng như nữ, trong Giáo Hội và nhất là tại Giáo Hội Việt Nam, và về chính chúng
ta nữa, hay những người thân yêu của chúng ta. Chúng ta đang ở trong Năm Đời
Sống Thánh Hiến. Vì thế, chúng ta hãy xin Chúa ban cho tất cả chúng ta và cách
đặc biệt cho tất cả những người đang tìm hiểu và sống ơn gọi dâng hiến, niềm
xác tín này: đó là được Chúa đích thân tuyển chọn và sai đi, cho dù trong thực
tế đã diễn ra như thế nào.
Và sứ mạng của các môn
đệ là chuẩn bị cho Chúa đến một cách đích thân: « Người sai các ông cứ từng hai
người một đi trước, vào tất cả các thành, các nơi mà chính Người sẽ đến ». Nói cách khác, cánh đồng và sứ mạng là của Chúa, chúng ta không
phải chủ, nhưng là nữ tì, là tôi tớ, là « ơn huệ », Chúa ban cho cánh
đồng nhờ lời cầu nguyện của Giáo Hội, của rất nhiều người, nhất là của những người
thân yêu. Và lời loan báo: «Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần», gắn liền với hoạt
động chữa những người đau yếu :
Hãy chữa
những người đau yếu trong thành, và nói với họ: “Triều Đại Thiên Chúa đã đến
gần các ông.”
(c. 9)
Đức Giê-su cũng đã làm
như thế khi loan báo Nước Trời. Như thế, các môn được mời gọi làm cùng một điều
như Đức Giê-su đã làm, khi được chọn và sai đi, đó là hoạt động phục vụ cho sự
sống : chữa bệnh liên quan đến sự sống ở mức độ căn bản nhất là sức khỏe,
nhưng sự sống của con người không chỉ là sức khỏe, nhưng còn là và nhất là được
đón nhận, được đồng hành, được tôn trọng, được yêu thương, được lắng nghe, được
hòa giải với bản thân và với nhau, được cảm thông, được bao dung tha thứ, được
chữa lành những vết thương trong tâm hồn.
2. «Này Thầy sai anh em đi như chiên con đi vào giữa bầy
sói »
Giống như Đức Giê-su,
Đấng chọn và sai chúng ta đi, chính khi chúng ta thi hành sứ mạng phục vụ cho
sự sống, chúng ta đánh liều chính sự sống của mình : « Thầy sai anh em
đi như chiên con đi vào giữa bầy sói ». Chiên con, chứ không phải chiên mẹ hay chiên bố, ở giữa bầy sói,
thì chắc chắn là « chết » ! Bởi vì chính Đức Giê-su là
« Chiên Con », như chúng ta tung hô nhiều lần trong Thánh Lễ :
« Lạy Chiên Thiên Chúa, Đấng xóa tội trần gian… »
Tuy nhiên, hình ảnh
chiên và sói lại diễn tả cách tuyệt vời sự tương phản giữa sự hiền lành của
Thiên Chúa và tính bạo lực của sự dữ. Giống như Đức Ki-tô, chúng ta được mời
gọi chiến thắng bạo lực của sự dữ, không phải bằng bạo lực, nhưng bằng lời tạ
ơn và ca tụng Thiên Chúa, bằng cách phó thác cho sự quan phòng của Thiên Chúa,
bằng chính sự dịu hiền của Thiên Chúa :
Chúa cho miệng con thơ trẻ nhỏ,
cất tiếng ngợi khen chống lại địch thù,
khiến kẻ thù quân nghịch phải tiêu tan.
(Tv 8, 3)
Bởi vì nếu chúng ta sử
dụng cùng một phương tiện bạo lực, mà sự dữ dùng, để chống lại sự dữ, thì chúng
ta sẽ không khác gì sự dữ, và nhất là vì chúng ta sẽ rất mau bị cuốn vào xoáy
của sự dữ. Thật vậy, khi người ta dùng gươm dao súng ống để chống lại kẻ xấu,
không sớm thì muộn, người ta sẽ say mê gươm dao súng ống luôn. Chính vì thế,
Đức Giê-su mời gọi chúng đừng chống lại kẻ dữ (x. Mt 5, 39).
Đánh liều sự sống, khi
thi hành sứ mạng phục vụ sự sống. Điều này thật là thiệt thòi, thử thách và đau
khổ. Nhưng đó lại là qui luật muôn đời của sự sống, được ghi khắc trong công
trình sáng tạo và trong kinh nghiệm sống của loài người chúng ta : muốn
phục vụ sự sống, muốn cho sự sống sinh sôi nẩy nở, phải cho đi chính sự sống
của mình : đó là hạt lúa mì khi được gieo vào lòng đất, đó là người mẹ khi
cưu mang và sinh con. Đức Ki-tô đến để cho thế gian được sống, và sống dồi dào
(x. Ga 10, 10), và Người đã không đi con đường nào khác, ngoài con đường của
hạt lúa mì. Thử thách và đau khổ, nhưng đồng thời cũng là hạnh phúc sâu xa và
niềm vui bao la nếu được sống bằng tình yêu và lòng biết ơn. Và nhất là khi,
trong Chúa, đó là con đường Vượt Qua, dẫn chúng ta đến ơn huệ sự sống gấp trăm
và viên mãn.
3. « Đừng mang theo túi tiền, bao bị, giày
dép »
Chính Chúa ban sự sống
và ban lại sự sống gấp trăm, điều này, giúp chúng ta hiểu hiểu được ý nghĩa của
lời dặn rất triệt để, không thể áp dụng được của Đức Giê-su : Đừng mang
theo túi tiền, bao bị, giày dép.
Như thế, chúng ta đi
vùng sâu vùng xa hoặc đi Đông hay đi Tây làm sao được ? Không thể thực
hiện được nhưng lại mang một ý nghĩa quyết định, đó là sứ mạng loan báo Tin
Mừng của chúng ta không tuyệt đối phụ thuộc vào những phương tiện vật chất
chúng ta có và những khả năng chúng ta tạo lập được, mặc dù những điều này là
quan trọng. Sống ơn gọi và thi hành sứ mạng, chúng ta được mời gọi sống bằng ơn
Chúa và bằng chính Chúa, chứ không phải bằng phương tiện và khả năng sinh sống
và làm việc của riêng mình. Đó là ý nghĩa của phép lạ bánh hóa nhiều.
Và ơn Chúa được ban
cho chúng ta một cách rất cụ thể ngang qua sự tiếp đón và quà tặng do người
khác chia sẻ :
Hãy ở lại
nhà ấy, và người ta cho ăn uống thức gì, thì anh em dùng thức đó… Vào bất cứ
thành nào mà được người ta tiếp đón, thì cứ ăn những gì người ta dọn cho anh
em.
(c. 7-8)
Trong lời dặn của mình
dành cho các môn đệ được sai đi, Đức Giê-su nói tới bữa ăn người ta đãi tới hai
lần, và lần sau ăn lớn hơn lần trước, bởi vì là bữa ăn cấp thành phố !
Lm Giuse Nguyễn Văn
Lộc