Trang Chủ > Suy Niệm > Thường Niên 26-34 > Tuần 28

CHÚA NHẬT XXVIII TN C:

LÒNG BIẾT ƠN VÀ LÒNG TIN

biet on.jpgThưa quý OBACE, đã có một thời người ta cho rằng người Việt nam dường như không biết nói hai chữ cám ơn trong cuộc sống thường ngày, và những câu chuyện về sự vô ơn bất hiếu vẫn đang xảy ra ngay bên cạnh, khiến cho nhiều người cho rằng lòng biết ơn đã bị tuyệt chủng trong xã hội, vì người ta chỉ còn đối xử với nhau theo kiểu sòng phẳng, có qua có lại mà không còn lòng biết ơn chân thành nữa. Có lẽ chỉ có Việt nam, mới có tình trạng con trai kiện mẹ ra tòa và đòi mẹ phải trả hơn 100 triệu tiền cơm trong hơn hai năm nuôi mẹ; sự kiện con cái ném bố gìa ra đường phố lúc ông sắp chết; cháu gái túm tóc đánh bà ngay giữa đường phố… càng đọc càng thấy đau lòng.

Biết ơn là một thái độ phải có nơi con người, bày tỏ lòng biết ơn bằng lời nói hoặc hàng động khi người ta đón nhận sự giúp đỡ hoặc những ơn lành từ người khác, là những cử chỉ cao đẹp và còn giúp cho con người trở nên trổi vượt hơn mọi loài vật khác. Các bài đọc Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta có một thái độ biết ơn chân thành, phát xuất từ đáy lòng đối với Thiên Chúa là cội nguồi mọi ơn lành và là Đấng luôn đem đến điều tốt lành cho chúng ta. Bài đọc một thuật lại câu chuyện của Naaman, một vị chỉ huy quân đội của Aman, ông này bị bệnh phong và do một đứa đầy tớ người Do Thái mách bảo, ông đã đến gặp tiên tri Elisa để xin ông này chữa lành cho. Vị tiên tri đã truyền cho ông xuống sông Jodan tắm bảy lần, thì sẽ được sạch. Viên chỉ huy này đã nghe theo và xuống sông tắm bảy lần và ông đã được sạch, mặc dù lúc đầu ông không chấp nhận cách chữa bệnh một cách đơn giản và tầm thường như thế, nhưng sau đó, vì tin, ông đã tắm và đã khỏi. Nay ông mang vàng bạc đến để bày tỏ lòng biết ơn đối với vị tiên tri, người đã bảo ông xuống sông để tắm,  qua việc biết ơn vị tiên tri, ông còn biết ơn Thiên Chúa mà vị tiên tri đó tôn thờ, và ông đã bày tỏ lòng tin của mình khi nói với vị tiên tri: Tôi biết rằng trên khắp mặt đất không đâu có vị Thiên Chúa như ở Israel. Vị tướng chỉ huy này còn xin bày tỏ lòng biết ơn và lòng tin bằng cách xin một ít đất từ Israel để đem về quê hương của ông, để ông có thể dâng hương bày tỏ lòng biết ơn Thiên Chúa và sẽ không còn dâng hương trước thần mình nào khác nữa.

Một vị sĩ quan dân ngoại đã nhận ra Đấng làm ơn cho mình, còn chính dân Israel, dân của Thiên Chúa, thì lại nhiều lần tỏ ra vô ơn với Thiên Chúa. Câu chuyện trong bài tin Mừng cho thấy có mười người phong cùi cầu xin Chúa: Lạy Thày Giêsu xin dủ lòng thương chúng tôi. Chúa Giêsu đã truyền cho họ đi trình diện tư tế, để các vị này kiểm chứng và tuyên bố công khai rằng các bệnh nhân này được khỏi, và để cất đi sự tủi nhục họ đã phải chịu. Trên đường đi cả 10 người đã khỏi bệnh, tuy nhiên chín người kia đã mau chóng quên ơn, mà chỉ còn một người dân ngoại quay lại để cảm ơn và tôn vinh Thiên Chúa. Chín người kia họ cho rằng việc họ khỏi bệnh như là một chuyện tự nhiên chứ không phải do lời của Thày Giêsu, trái lại người dân ngoại này lại nhận ra quyền năng Thiên Chúa qua mệnh lệnh của Ngài đã chữa lành anh, nên đã quay lại để bày tỏ lòng biết ơn với Đức Giêsu.

Người Samaria bày tỏ lòng biết ơn của mình bằng cách lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa, tức là nói to lên cho mọi người về quyền năng của Thiên Chúa, về tình yêu và ơn lành mà anh vừa nhận được, anh còn tỏ thái độ khiêm nhường sâu xa bằng cách sấp mình dưới chân Chúa Giêsu mà tạ ơn. Thái độ sấp mình dưới chân Chúa là thái độ tin nhận Đức Giêsu là Thiên Chúa, đó là thái độ của tạo vật trước quyền năng của Đấng tạo hóa, của người môn đệ trước thày của mình, là chấp nhận lệ thuộc vào Ngài. Chúa Giêsu đã đón nhận thái độ biết ơn của anh, và trách chín người kia có lẽ là những người Do Thái, Còn chín người kia đâu không thấy ai quay lại để tôn vinh Thiên Chúa? Đáng lẽ chín người đó sẽ phải là những người nhận ra ơn Chúa và bày tỏ lòng biết ơn hơn cả người Samaria này, nhưng rất tiếc họ đã vô ơn, đã ngoảnh mặt đi. Chúa Giêsu đã nói với người Samari: Đứng dậy về đi ! Lòng tin của con đã cứu chữa con. Người Samaria này không chỉ được chữa lành bệnh tật thể xác, mà anh còn được biến đổi và chữa lành tâm hồn để anh giờ đây đón nhận được ơn đức tin.

Hai người trong hai câu chuyện biết bày tỏ lòng biết ơn Thiên Chúa, đều không phải là người Do Thái, và trong mắt người Do Thái, những người này như những kẻ tội lỗi, xấu xa. Thế nhưng chính những người bề ngoài tưởng như xấu xa ấy, lại dễ dàng nhận ra ơn phúc từ Thiên Chúa và bày tỏ lòng biết ơn Ngài, và cả hai người cùng được một ơn cao trọng hơn việc lành bệnh thể xác, đó là họ được chữa lành tâm hồn, được mở mắt để có thể đón nhận đức tin. Viên chỉ huy quân đội trong bài đọc một đã tin và đã dâng hương cho Thiên Chúa và từ bỏ mọi thần linh khác, và người phong trong Tin Mừng thì quay lại để cảm ơn và tin nên anh sấp mình bái lạy Chúa Giêsu. Như thế Lời Chúa muốn nói cho chúng ta rằng khi chúng ta biết nhận ra ơn Chúa ban, biết bày tỏ lòng biết ơn cách chân thành thì Thiên Chúa lại tiếp tục ban ơn và còn cho chúng ta nhận ra sự hiện diện và quyền năng của Ngài.

Nhìn lại cuộc sống, ta thấy rằng có nhiều người sống không khác gì chín người phong cùi trong Tin Mừng hôm nay, sống vô ơn với Thiên Chúa với mẹ cha và với những người chung quanh. Nhiều người tự phụ, tự kiêu, vì cho rằng họ có khả năng làm được mọi sự, và họ nghĩ rằng chính họ làm ra tất cả mà không cần nhờ đến ai, họ quên rằng nếu không có Thiên Chúa chúng ta sẽ chẳng có thể làm gì được. Nhiều  người đã quên rằng từ hơi thở từng nhịp đập của trái tim, từng ngày sống đều là ân huệ của Chúa.

Một câu chuyện kể rằng: Một cô gái sau một lần căng thẳng cãi vã với mẹ, cô đã quyết định bỏ nhà ra đi. Suốt một ngày cô lang thang ngoài đường, dường như chẳng có ai quan tâm đến tâm trạng của cô lúc này; bạn bè, hình như chúng nó cũng không thông cảm được với hoàn cảnh của cô. Cho tới chiều, có một người phụ nữ lớn tuổi đi ngang chỗ cô ngồi, nhìn thấy gương mặt mệt mỏi vì một ngày đói khát của cô, bà cất tiếng hỏi chuyện cô bé, và như vớ được một người muốn lắng nghe, cô bé trút hết nỗi lòng cùng với sự bực bội của cô trong trận cãi vã với mẹ buổi sáng cho người phụ nữ đó nghe, và kể cả sự tủi thân thất vọng vì bạn bè. Sau một lúc nói chuyện, người đàn bà mời cô bé vào quán và đãi cô bé một tô mì, vì từ sáng đến giờ cô chưa có gì vào bụng. Cô bé rất cảm kích và nói với người phụ nữ: Cám ơn bà rất nhiều về tô mì và vì bà đã thông cảm lắng nghe cháu. Người đàn bà trả lời: Cháu à! Ta chỉ mới cho cháu một bát mì mà cháu đã biết ơn như thế, còn mẹ cháu đã sinh ra cháu, nuôi dưỡng cháu, cho cháu ăn học mà cháu không biết ơn sao?

Thưa quý OBACE, có thể nhiều lúc chúng ta cũng cảm động và biết ơn một người nào đó làm ơn cho ta, cho ta một vật nhỏ nhoi, mà ta lại quên những ân huệ lớn lao của Thiên Chúa, Đấng đã ban cho ta sự sống, đã gìn giữ và che chở chúng ta từng ngày, cho ta muôn vàn ân huệ, đã chấp nhận hy sinh chịu chết thay cho chúng ta, đã ban lại hạnh phúc đời đời cho chúng ta, đã hiến thân trở nên lương thực nuôi sống chúng ta. Chính vì quên ơn Thiên Chúa, nên nhiều người đã không quan tâm đến việc bày tỏ lòng biết ơn đối với Ngài, qua việc thờ phượng, việc dâng lễ, đã không lớn tiếng cảm tạ Chúa mỗi ngày qua các giờ kinh sớm tối, đã không dám nói cho người khác về Ơn Chúa ban cho mình.

Cũng có nhiều người cảm kích trước sự giúp đỡ tận tình của bạn bè, cảm động trước một cử chỉ đẹp người khác dành cho mình, nhưng lại không hề biết cảm động và bày tỏ lòng biết ơn đối với ông bà cha mẹ, những người đã mang nặng đẻ đau, đã vất vả cưu mang chăm sóc, đã cả một đời hy sinh vất vả vì mình, nuôi khôn lớn, cho ăn học, dạy dỗ,.. giống như cô bé trong câu chuyện trên.

Xin Chúa cho chúng ta luôn nhận ra ơn Chúa và biết bày tỏ lòng biết ơn qua việc trung thành thờ phượng tôn kính Ngài, đồng thời cũng xin cho chúng ta biết thảo hiếu biết ơn những Đấng bậc thay mặt Chúa để sinh thành và dỗ chúng ta. Amen

 

HÃY TẠ ƠN CHÚA

I. HỌC LỜI CHÚA

1. TIN MỪNG: Lc 17,11-19

(11) Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi qua biên giới giữa hai miền Sa-ma-ri và Ga-li-lê. (12) Lúc Người vào một làng kia, thì có mười người phong cùi đón gặp Người. Họ dừng lại đằng xa (13) và kêu lớn tiếng: “Lạy Thầy Giê-su, xin dủ lòng thương chúng tôi !” (14) Thấy vậy, Đức Giê-su bảo họ: “Hãy đi trình diện với các tư tế”. Đang khi đi thì họ đã được sạch. (15) Một người trong bọn thấy mình được khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa. (16) Anh ta sấp mình dưới chân Đức Giê-su mà tạ ơn. Anh ta lại là người Sa-ma-ri. (17) Đức Giê-su mới nói: “Không phải cả mười người đều được sạch sao ? Thế thì chín người kia đâu ? (18) Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này ?” (19) Rồi Người nói với anh ta: “Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh”.

2. Ý CHÍNH: Bài Tin mừng hôm nay cho thấy trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đã chữa cho mười người phong cùi được khỏi do đức tin của họ vào Người, biểu lộ qua lời cầu xin tha thiết và qua thái độ vâng lời Người dạy. Tuy nhiên trong 10 người được khỏi bệnh chỉ có một người Sa-ma-ri biết trở lại tôn vinh Thiên Chúa và tạ ơn Đức Giê-su. Người đã trách những kẻ còn lại như sau: “Thế còn chín người kia đâu? Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này?” Sau đó Người nói với anh Sa-ma-ri: “Lòng tin của anh đã cứu chữa anh”.

3. CHÚ THÍCH:

- C 11-13: + Trên đường lên Giê-ru-sa-lem: Đây là lần thứ ba thánh Lu-ca nói tới việc Đức Giê-su đi lên Giê-ru-sa-lem (Lc 9,51;13,32). Thành Giê-ru-sa-lem là đích điểm của cuộc hành trình, và cũng là nơi kết thúc cuộc đời Đức Giê-su trước khi Tin mừng được rao giảng đi khắp thế giới (x. Lc 24,47). + Đức Giê-su đi qua biên giới giữa hai miền Sa-ma-ri và Ga-li-lê: Để lên Giê-ru-sa-lem, phải đi ngang qua vùng đồng bằng sông Gio-đan và thành Giê-ri-khô (x. Lc 18,35). + Người vào một làng kia thì có mười người phong hủi đón gặp Người: Để tránh cho nhiều người khỏi bị lây bệnh, Luật Mô-sê buộc những người bệnh cùi phải sống cách xa chỗ ở của dân chúng (x. Lc 13,46). + Họ dừng lại đằng xa: Bệnh cùi không những là bệnh đáng sợ về thể xác, mà còn là hình phạt của Đức Chúa dành cho những tội nhân (x. Đnl 28,27). Thời xưa vì khoa học chưa tiến bộ, nên khi thấy một số triệu chứng nghi ngờ trên da bệnh nhân, các tư tế dễ khẳng định họ mắc bệnh này (x. Lv 13,9-17). Người mắc bệnh phong cùi bị buộc phải mặc áo rách, xõa tóc, che râu và khi thấy có người đến gần thì phải kêu lên “Ô uế! Ô uế!” để người ta biết mà tránh xa (x. Lv 13,45). + “Lạy Thầy Giê-su, xin dủ lòng thương chúng tôi”: Chữ Thầy ở đây bày tỏ một lòng tin tưởng sâu xa. Chữ này chỉ thấy trong Tin mừng Lu-ca và do các môn đệ sử dụng (x. Lc 5,5; 8,24.45). Mười người cùi này đã làm trái với quy định Luật pháp, vì họ tin vào tình thương của Đức Giê-su đối với bệnh nhân.

- C 14-16: + “Hãy đi trình diện với các tư tế”: Khi ra lệnh cho các người cùi đi trình diện với các tư tế, Đức Giê-su đã gián tiếp chữa bệnh dựa vào lòng tin của họ, biểu lộ qua thái độ mau mắn vâng lời đến với các tư tế để được chứng nhận khỏi bệnh (x. Lv 13,49). Và quả thật, khi đi đường thì họ đã thấy mình được lành sạch. Qua phép lạ này, Đức Giê-su chứng tỏ Người vừa là Đấng quyền năng, lại vừa trung thành tuân giữ Lề luật (x. Lv 14,2-3). + Lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa: Lu-ca thích ghi nhận thái độ tôn vinh Đức Chúa của người nhận được phép lạ (x. Lc 5,25-26; 7,16). + Anh ta lại là người Sa-ma-ri: Người Do thái khinh thường người Sa-ma-ri. Thế nhưng ở đây chỉ có người Sa-ma-ri là đã quay trở lại tôn vinh Thiên Chúa. Điều này cho thấy Đức Giê-su đến cứu chuộc mọi người không phân biệt Do thái hay dân ngoại.

- C 17-19: + “Không phải cả mười người đều được sạch sao?”: Đức Giê-sumuốn cả 10 người đều trở lại. Nhưng chỉ có người Sa-ma-ri. Chín người kia là người Do thái đã không trở lại cám ơn, có lẽ do không có thói quen ấy hoặc do họ nghĩ mình là dân ưu tuyển, có quyền đòi Chúa phải ban ơn và không cần phải cám ơn Người. + “Đứng dậy về đi ! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh”: Đức Giê-su tỏ lòng ưu ái đặc biệt đối với người Sa-ma-ri ngoại đạo, vì anh đã bày tỏ lòng biết ơn. Người cho biết: ơn cứu độ được ban cho người ta không căn cứ trên nguồn gốc Do thái hay dân ngoại, nhưng căn cứ trên lòng tin. Một lòng tin thực sự phải được biểu lộ, không những bằng lời xin ơn, mà còn bằng việc cảm tạ tôn vinh Chúa suốt cả cuộc đời.

4. CÂU HỎI: 1) Luật Mô-sê quy định về sinh họat của các người bị bệnh phong cùi ra sao ? 2) Mười người phong cùi đã cầu xin với Đức Giê-su thế nào ? 3) Qua việc ra lệnh cho mười người cùi đi trình diện với tư tế, Đức Giê-su cho thấy quan điểm của Người đối với Luật Mô-sê ra sao ? 4) Câu nào cho thấy Đức Giê-su muốn người ta phải tỏ thái độ biết ơn Thiên Chúa ? 5) Ta phải tạ ơn thế nào khi được ơn Chúa ban nhờ lời chuyển cầu của Đức Mẹ và các thánh ?

II. SỐNG LỜI CHÚA:

1. LỜI CHÚA: “Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu? Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại đạo này?” (Lc 17,17-18).

2. CÂU CHUYỆN:

1) TẠ ƠN CHÚA KHÔNG NGỪNG:

Thi sĩ LA-MÁC-TIN (Lamartine), người Pháp đã kể lại một giai thoại vui như sau: một hôm khi đi ngang qua một cánh rừng, ông chợt nghe thấy một âm thanh lạ: cứ kèm mỗi tiếng búa đập đá chan chát là câu nói “Tạ ơn Chúa !”. Thi sĩ tò mò đến gần thì thấy một người thợ đá đang miệt mài làm việc. Cứ mỗi lần gõ búa nện vào phiến đá trước mặt là ông lại thốt ra câu nói “Tạ ơn Chúa !”. Thi sĩ nấn ná đến gần hỏi chuyện, bấy giờ ngưởi thợ đá mới giải thích như sau: ”Tôi đang tạ ơn Chúa !” Ngạc nhiên về lòng tin của một người mà cuộc sống xem ra khá vất vả, thi sĩ liền bảo ông kia: “Giả như bác được giầu có thì tôi hiểu tại sao bác luôn “Tạ ơn Chúa”. Đàng này Thiên Chúa chỉ nghĩ đến bác có một lần khi dựng nên bác trong lòng mẹ. Sau đó Ngài chỉ ban cho bác có một cái búa này và không ngó ngàng gì tới bác nữa. Vậy tại sao  bác lại cứ phải tạ ơn Ngài như thế ?”

          - Ông nghĩ rằng Chúa chỉ nghĩ đến tôi có một lần thôi hay sao ? Người thợ đá hỏi lại.

          - Dĩ nhiên – Lamartine nhắc lại: “Chúa chỉ nghĩ đến bác có một lần mà thôi !”

          Bấy giờ người thợ đập đá liền nói với ông khách:

          - Ông nói như vậy cũng phải thôi. Nhưng ông cũng hãy nghĩ lại mà xem: Thiên Chúa vô cùng lớn lao lại thương nghĩ đến một người thợ đá thấp hèn như tôi, và dù Ngài chỉ nghĩ đén tôi một lần mà thôi, lại không đủ để tôi phải tạ ơn Ngài luôn mãi hay sao ?”.

          Nói xong, người thợ đá bỏ mặc ông thi sĩ đứng đó, rồi quay lại vừa đập đá vừa tiếp tục nói: “Tạ ơn Chúa !”; “Tạ ơn Chúa !”; “Tạ ơn Chúa !”…

2) PHẢI LUÔN TẠ ƠN CHÚA:

BAI-ƠN ĐEO (Byron Dell) kể lại câu chuyện liên quan đến ông hồi còn nhỏ như sau: “Tôi đã lớn lên tại một nông trại miền Nê-bát-ca (Nebraska). Khi lên 8 tuổi, tôi có nuôi một con ngựa nhỏ tên là Phít-ki (Frisky). Một buổi sáng kia, khi tôi đang ngồi trên lưng con ngựa thân yêu và tiến đến gần mấy con bò cái đang ăn cỏ, thì bỗng nhiên chú ngựa con tôi đang cưỡi nổi hứng lên, và vùng chạy như điên mà tôi không sao ghìm cương cho nó đứng lại được. Mấy lần tôi sắp bị té lăn xuống đất, nhưng may sao tôi đã kịp gượng ngồi lại được trên yên ngựa. Ba tôi cùng mấy người giúp việc vội vàng leo lên mấy con ngựa khác đuổi theo. Sau mấy cây số băng rừng lội suối. Khi bắt kịp tôi, ông nắm chặt giây cương con ngựa của tôi và bắt nó phải dừng lại. Sau đó ba tôi bồng tôi sang ngồi trên yên ngựa của ông và dắt con ngựa của tôi chạy theo phía sau. Nó ngoan ngoãn theo chân con ngựa của chúng tôi quay về nông trại. Tối hôm đó, ba tôi đã theo tôi lên đến tận chỗ tôi nằm trên gác. Ông yêu cầu tôi cùng ông quì trên sàn cạnh giường để tạ ơn Chúa vì Chúa đã cho tôi được an toàn sau sự cố ban chiều. Sau đó ông đã dâng một lời nguyện tự phát để cảm tạ Chúa thay cho tôi”.

Biến cố ấy xảy ra cách đây đã 55 năm. Thế mà Bai-ơn vẫn không bao giờ quên được. Nó làm cho ông cảm thấy xúc động và cảm phục ba rất nhiều. Nhất là biến cố đó đã dạy cho Bai-Ơn bài học về lòng biết ơn đối với Chúa. Từ ngày ấy, mỗi tối trước khi đi ngủ, ông đều quì bên giường thưa với Chúa một lời cầu nguyện tự phát để cám ơn Người đã ban các ơn lành cho ông trong một ngày qua, và cầu xin Chúa gìn giữ hồn xác mình qua đêm bình an.

3.SUY NIỆM:

Biết ơn là thái độ của một người có giáo dục và nhân cách. Người xưa đã dạy về lòng hiếu thảo biết ơn như sau: ”Uống nước nhớ nguồn; Làm con phải hiếu; Công cha như núi Thái Sơn; Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”… Về phạm vi đức tin, người tín hữu cần ý thức công ơn của Thiên Chúa, để từ đó tỏ lòng biết ơn Ngài như con thảo đối với cha hiền. Vậy tại sao chúng ta phải biết ơn ? Ích lợi của sự biết ơn ra sao ? Mỗi người chúng ta phải làm gì để tỏ lòng biết ơn Thiên Chúa và tha nhân ?

1.Những lý do của lòng biết ơn :

1) Vì biết ơn là thái độ phù hợp với đạo làm người: Khi chịu ơn ai chúng ta phải tỏ lòng biết ơn họ mới hợp đạo lý như người ta thường nói: “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”. Kẻ không biết ơn sẽ bị khinh dể là phường “vô ơn bạc nghĩa”; “Ăn cháo đá bát”; “Vắt chanh bỏ vỏ”…

2) Vì biết ơn là biểu hiện một người có giáo dục, có văn hóa: Một người biết nói lời “cám ơn” cho thấy một nhân cách tốt, có trình độ văn hóa cao và sẽ được mọi người kính nể như người xưa dạy như sau: “Công ai một chút chớ quên. Phiền ai một chút để bên cạnh lòng”.

     2.Ích lợi cua lòng biết ơn:

-“Lời nói không mất tiên mua; Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”: Thái độ biết ơn sẽ được lòng của người làm ơn và chắc họ sẽ sẵn sàng giúp đỡ chúng ta lần khác khi có dịp. 

-Đặc biệt nếu cha mẹ, thầy cô, thủ trưởng… nói lời “cám ơn” với người dưới quyền như con cái, học trò, thuộc cấp… chắc sẽ làm cho họ vui và họ sẽ kể lại cho nhiều người khác biết về phẩm chất tốt đẹp của chúng ta.

-Tuy nhiên cần tránh thái độ “công thần” khi giúp ai được điều gì thì hay kể công và đòi người chịu ơn lúc nào cũng phải nhớ để đền ơn mình. Trái lại chúng ta phải coi việc giúp đỡ tha nhân là bổn phận như lời Chúa dạy: “Khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm, thì hãy nói: Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng. Chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi” (Lc 17,10).

3.Hãy tạ ơn Thiên Chúa và tha nhân:

1) Thái độ Tạ ơn Thiên Chúa biểu lộ một đức tin chân thành:

  -Ngay từ thời Cựu ước, tác giả thánh vịnh đã dạy loài người phải biết tạ ơn Thiên Chúa như sau: “Hãy tạ ơn Chúa vì Chúa nhân từ, muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương” (Tv 118,1). Thời kỳ Xuất hành, dân Ít-ra-en cũng đã bắt đầu truyền thống tạ ơn Đức Chúa qua việc dâng lễ đầu mùa lên cho Ngài (Đnl 26,1-10).

-Đến thời Tân ước, Đức Giê-su nhiều lần nêu gương cầu nguyện tạ ơn Chúa Cha. Chẳng hạn: “Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn…” (Mt 11,25-26). Đức Giê-su cũng đòi những ai nhận được ơn phải biết cám ơn như khi Người nói vơi người Sa-ma-ri ngoại đạo vừa được khỏi bệnh phong cùi như sau: “Không phải cả mười người đều được sạch sao ? Thế thì chín người kia đâu ? Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này ?” (Lc 17,17-18).

   -Hội Thánh Công Giáo cũng biểu lộ lòng biết ơn Thiên Chúa bằng việc cử hành bí tích Thánh Thể (x. Lc 22,19­) được gọi là Thánh Lễ Tạ Ơn. Trong thánh lễ, Hội Thánh dâng lời tạ ơn Thiên Chúa bằng việc dâng bánh rượu là kết quả của lao công để sẽ biến thành Mình Máu thánh Chúa Ki-tô. Sau đó, nhờ lễ vật rất cao trọng này, các tín hữu sẽ dâng lên Chúa Ba Ngôi tâm tình cảm tạ và xin ơn.

3) Những cách tỏ lòng biết ơn:

-Cuộc sống chúng ta là một chuỗi những hồng ân của Chúa: Có những ơn do Thiên Chúa trực tiếp ban và cũng có những ơn Chúa ban qua người khác. Vậy chúng ta cần phải làm gì khi nhận được những món quà ấy ? Thánh Bê-na-đo đã dạy: ”Tôi xin anh em điều này là hãy tránh thói xấu lớn lao là sự vô ơn. Chớ gì đời chúng ta là một lời cám ơn liên lỉ... Tuy nhiên chúng ta đừng chỉ nói lời cám ơn suông, nhưng hãy biết sử dụng những ơn lành Chúa ban. Đó là điều Chúa đòi hỏi chúng ta”.

-Phải biết ơn bằng hành động: Bài đọc I trong thánh lễ hôm nay cho thấy lòng biết ơn phải được biểu lộ bằng hành động noi gương tương Na-a-man người xứ A-ram (x. 2 V 5,14-17).

-Phải vui vẻ đón nhận mọi điều xảy đến: Cám ơn Chúa vì những điều may lành như ý thì dễ, nhưng cám ơn về những điều rủi ro trái ý lại không dễ chút nào. Vì thế chúng ta cần tập cám ơn Chúa về mọi điều xảy đến cho ta: vui cũng như buồn, thành công cũng như thất bại, an lành khỏe mạnh cũng như rủi ro tật bệnh… Vì những điều đó đều hữu ích cho phần rỗi đời đời của chúng ta, như thánh nữ Tê-rê-sa Hài Đồng Giê-su đã xác quyết: "Tất cả đều là hồng ân".

-Cần tập thành thói quen cám ơn: Cha mẹ công giáo cần tập cho con cái biết cám ơn những người làm ơn cho mình ngay tư khi chúng bập bẹ nói. Mỗi tối, chúng ta cũng hãy nhớ lại những ơn tinh thần vật chất nhận được trong ngày, rồi dâng lời tạ ơn Chúa như thánh Phao-lô đã viết: "Tôi hằng cảm tạ Thiên Chúa của tôi vì anh em, về ân huệ Người đã ban cho anh em nơi Đức Ki-tô Giê-su" (1 Cr 1,4).

3. SỐNG LỜI CHÚA: 1) Trong ba câu chuyện trên, bạn thích câu chuyện nào nhất ? Tại sao ? 2) Bạn thấy việc tạ ơn Chúa khi đã nhận được ơn có hợp tình hợp lý không ? 3) Bạn có ý kiến thế nào về câu nói sau: “Tất cả đều là hồng ân: Cuộc đời của chúng ta, dù được may lành như ý hay gặp rủi ro trái ý cũng đều không ngòai thánh ý Chúa quan phòng, và đều mang lại ích lợi cho phần rỗi đời đời của ta. Nên ta phải luôn dâng lời cảm tạ tri ân Chúa” ?

4. NGUYỆN CẦU

- LẠY CHÚA GIÊ-SU, Thánh I-nha-xi-ô đã nói: “Tội lớn nhất nơi con người là tội vô ơn”. Hôm nay, Chúa dạy chúng con bài học phải biết cám ơn Chúa. Cám ơn Chúa như người cùi Sa-ma-ri biết quay trở lại tôn vinh Thiên Chúa sau khi đã được lành sạch. Con phải cám ơn Chúa vì sự cám ơn đó mang lại ích lợi cho chính con, như lời kinh Tiền tụng trong Thánh lễ: “Việc tạ ơn không thêm gì cho Chúa, nhưng mang lại lợi ích cho phần rỗi đời đời của con”.

- LẠY CHÚA. Đời con được dệt bằng biết bao hồng ân của Chúa mà nhiều khi con đã chưa ý thức được. Có lẽ chẳng khi nào con tạ ơn vì đã được làm người và được làm con cái Chúa. Có lẽ chưa khi nào con tạ ơn vì Chúa đã ban khí trời để thở, cơm ăn nước uống, vũ trụ thiên nhiên tươi đẹp để giúp con sống vui tươi. Cũng chưa bao giờ con tạ ơn Chúa vì con đã được Chúa ban cho mạnh khỏe, thân xác lành lặn, tâm hồn bình an... Quả thực, đó là những ơn to lớn mà con lại cho là chuyện đương nhiên, nên con đã tỏ ra vô ơn với Chúa. Từ nay xin Chúa cho con nhận ra những ơn lành Chúa đã thương ban và không ngừng dâng lời cảm tạ tri ân Chúa. Tri ân bằng lời ca tụng Chúa và nhất là bằng một cuộc sống luôn tuân theo thánh ý Chúa.

X) HIỆP CÙNG MẸ MA-RI-A.- Đ) XIN CHÚA NHẬM LỜI CHÚNG CON.

LM ĐAN VINH – HHTM

 

 


Các bài viết mới hơn
     Suy niệm Lời Chúa Thứ Sáu Tuần XXVIII Thường Niên_Lm Giuse Phạm Hoàng Vũ
     Suy niệm Lời Chúa Thứ Năm Tuần XXVIII Thường Niên_Nt. Anna Têrêxa Thiên Hoàng, O.P
     Suy niệm Lời Chúa Thứ Tư Tuần XXVIII Thường Niên_Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc
     Suy niệm Lời Chúa Thứ Ba Tuần XXVIII Thường Niên_Nt. M. Anh Thư, OP
     Suy niệm Lời Chúa Thứ Hai Tuần XXVIII Thường Niên_Nt. Maria Phạm Thực
     Suy niệm Lời Chúa Chúa Nhật Tuần XXVIII Thường Niên B - Lm Đan Vinh HHTM
     Suy niệm Lời Chúa Chúa Nhật Tuần XXVIII Thường Niên B - Lm. Giuse Đỗ Đức Trí
     Suy Niệm Lời Chúa Thứ Bảy Tuần XXXIV Thường Niên - Đa-minh Trần văn Tân, SJ.
     Suy Niệm Lời Chúa Thứ Sáu Tuần XXVIII Thường Niên_Nt . Anna Kim Luyến SSS
     Suy Niệm Lời Chúa Thứ Năm Tuần XXVIII Thường Niên - Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc

Các bài viết cũ hơn
     Suy Niệm Chúa Nhật XXVIII Thường C. Lm Phaolô Nguyễn Văn Đông
     SUY NIỆM TIN MỪNG THỨ TƯ TUẦN XXVIII THƯỜNG NIÊN B.Nt. Maria Martin Hồ Thị Thu Thảo. OP
     SUY NIỆM TIN MỪNG THỨ SÁU TUẦN XXVIII THƯỜNG NIÊN NĂM B.Đan Viện Đa minh.
     SUY NIỆM LỜI CHÚA THỨ BẨY TUẦN XXVIII THƯỜNG NIÊN B.Nữ Tu Maria Nguyễn Sao.
     SUY NIỆM TIN MỪNG THỨ HAI TUẦN XXVIII. Nữ Tỳ Thánh Thể.
     SUY NIỆM TIN MỪNG CHÚA NHẬT XXVIII: ĐÔI DÒNG SUY TƯ. Antôn Lương Văn Liêm
     SUY NIỆM TIN MỪNG CHÚA NHẬT XXVIII: HÃY CAN ĐẢM ĐẾN CÙNG. Lm. Paul Nguyễn Nguyên
     SUY NIỆM TIN MỪNG CHÚA NHẬT XXVIII THƯỜNG NIÊN NĂM B: GIÀU CÓ VÀ NƯỚC TRỜI CÓ XUNG KHẮC NHAU KHÔNG? Lm. Giuse Đỗ Đức Trí
     SUY NIỆM TIN MỪNG TUẦN XXVIII THƯỜNG NIÊN NĂM B. Lm. Phao Lô Nguyễn Văn Đông
     SUY NIỆM THỨ BẢY TUẦN XXVIII THƯỜNG NIÊN NĂM A- TUYÊN XƯNG CÁCH MẠNH DẠN