KỶ NIỆM ĐẸP
(Viết cho các gia đình kỷ niệm năm thành hôn)
Có một cặp vợ chồng chuẩn bị mừng kỷ niệm Kim Khánh Hôn phối. Hai cụ muốn ôn lại những kỷ niệm thật đẹp của thuở mới quen nhau rồi yêu nhau. Cụ ông mới nảy ra sáng kiến ôn lại kỷ niệm hẹn hò nhau đầy thơ mộng ngày nào. Cụ ông nói:
- Tối nay, mình hẹn nhau ở gốc cây đa đầu làng nhé! Tôi sẽ cho bà một sự ngạc nhiên thú vị.
- Đồng ý, 7 giờ tối nhé ông?
- Nhưng bà nhớ đúng hẹn đấy!
Suốt buổi chiều hôm đó, cụ ông thấp thỏm đứng ngồi không yên, mới 6 giờ mà cụ đã tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề, khoác trên mình bộ quần áo mới mà các con vừa tặng. Ông cũng không quên mang theo hàm răng giả và chiếc gậy đầu rồng.
Thấp tha thấp thỏm thế xem ra căng thẳng quá! Cụ ông lặng lẽ đi đến chỗ hẹn. Tới nơi, nhìn đồng hồ mới 6g30 phút. Cụ nôn nào hồi hộp, sao thời gian trôi qua chậm thế, chốc chốc lại nhìn về hướng nhà mình xem bà cụ ra chưa.
Thế rồi 7 giờ cũng đã đến, nhịp tim tăng tốc dần lên. Bồn chồn chờ đợi, dáo dác nhìn quanh. Cụ bà vẫn biệt vô âm tín. Một tiếng đồng hồ qua đi mà vẫn không hề thấy bóng dáng người tình đâu!
Giận quá, cụ ông bèn hối hả trở về xem sự thể ra sao. Bước vào nhà, thấy cụ bà đang nằm ngủ ngon trong mùng. Cụ ông gắt lên:
- Tại sao hẹn 7 giờ mà bà còn nằm đây?
- Bấy giờ cụ bà mới âu yếm nhìn cụ ông thỏ thẻ: Em muốn ra lắm nhưng mà ba má không cho, mà trốn cũng không được, đành phải ở nhà đó!
Quả thực thời kỳ hẹn hò đó là một thời kỳ đẹp nhất trong cuộc đời đôi lứa. Có yêu nhau người ta mới khao khát hẹn hò gặp nhau. Có yêu nhau người ta mới dám trốn cha trốn mẹ chạy ra gặp chàng. Có yêu nhau người ta mới dám chờ đợi nhau. Chờ đợi 1 tiếng, hai tiếng hay có khi nhiều tháng ngày dài, miễn sao có dịp để họ biểu lộ tính chân thật của tình yêu.. Có lẽ Hồ Zếnh cũng có kinh nghiệm về những lần bị người yêu cho leo cây nên ông mới nói:
“Em cứ hẹn nhưng em đừng đến
Để lòng buồn anh dạo mãi quanh sân
Cầm điếu thuốc trên tay cháy lụi dần
Anh khẽ nói: gớm sao mà nhớ thế!
Vâng tình yêu càng trải qua những khó khăn, càng làm cho mối tình thêm đậm đà. Họ càng hiểu biết nhau hơn. Họ càng gắn bó với nhau hơn. Tựa như cùng đi trên một chuyến đò, nếu cứ bình yên, có lẽ họ gặp nhau trên một chuyến đò, họ nói chuyện, họ quen nhau nhưng rồi khi gặp bến đò khác họ lại lặng lẽ chia tay nhau. Nhưng nếu giữa dòng họ gặp sóng gió, họ cùng nhau vượt qua, họ cùng nắm tay nhau để “Tam tứ núi cũng trèo - Thất bát sông cũng lội – Thập cửu đèo cũng qua”, thì tình yêu của họ qua những gian nan đó, đã làm cho họ càng gắn bó với nhau hơn, cho tình yêu của họ thêm đậm đà hơn.
Hôm nay chúng ta cùng với hơn 100 gia đình mừng kỷ niệm năm thành hôn. Vâng, mới đó mà đã 5 năm, 10 năm, 50 năm và 60 năm. Cuộc tình cũng trải qua rất nhiều sóng gió, nhưng càng sống bên nhau càng cảm nhận được rằng: không ai có thể thay thế cho người bạn đời của mình. Thời gian đã làm cho hai con người xa lạ hoà quyện nên một với nhau, khăng khít, bền vững. Thời gian đã giúp cho hai con người với những cá tính khác nhau, có khi đối nghịch với nhau nay càng hiểu nhau hơn.
Chính vì thế mà hôm nay chúng ta cùng nhau tạ ơn Chúa. Tạ ơn Chúa đã tác thành hai con người xa lạ nên duyên vợ chồng. Tạ ơn Chúa đã kết mối tơ hồng cho họ có nhau để cùng chia sẻ mưa nắng, buồn vui trong kiếp người. Tạ ơn Chúa đã giúp họ vượt qua những thăm trầm của dòng đời, và cùng nâng đỡ nhau khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan để yêu thương nhau trọn đời.
Có thể nói: Hai con người nhưng một cuộc đời. Hai con người xa lạ nhưng dường như đã gắn bó với nhau từ bao giờ. Vì chỉ có hai con người này mới xứng đôi vừa lứa với nhau. Vì chỉ có hai con người này mới tâm đầu ý hợp với nhau. Quý vị đã chọn nhau hay Thiên Chúa đã chuẩn bị trước từ bao giờ? Tại sao quý vị chỉ chọn một người duy nhất trên đời này/ đang khỉ ở trần gian có hàng tỉ người? Tại sao quý vị lại phải quan tâm đến một người đang khi cả xã hội này đang cần bạn quan tâm? Và như vậy, dường như đã có bàn tay quan phòng của Thiên Chúa chuẩn bị sẵn cho quý vị có đôi. Đó cũng là ý tưởng thật gần gũi, thân thương và nhà thơ Đỗ Trung Kiên đã diễn tả qua bài thơ Đôi dép. Bài thơ này anh viết tặng người bạn đời đã hy sinh. Anh cảm thấy rằng: không ai có thể thay thế cho người bạn trăm năm mà trời đã xe định. Vì thế mọi thay thế sẽ trở thành khặp khiễng, và vô duyên. Bài thơ được diễn tả như sau:
Bài thơ đầu Anh viết tặng Em,
Là bài thơ Anh viết về đôi dép.
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết.
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ.
Hai chiếc dép kia gặp gỡ từ bao giờ.
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước?
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược,
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau.
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia xẻ sức người chà đạp.
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
.Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia.
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi.
Mọi thay thế sẽ trở thành khập khiễng.
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết,
Hai chiếc này không phải một đôi đâu.
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau,
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
.Dẫu bên cạnh vẫn có người thay thế,
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tư khắng khít bước song hành,
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối,
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội,
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi,
Không thể thiếu nhau trong những bước đường đời,
Dẫu mỗi chiếc ở mỗi bên phải trái.
Nhưng Anh yêu Em bởi những điều ngược lại,
Gắn bó đời nhau bởi một lối đi chung,
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song,
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc,
Chỉ một chiếc là không còn gì hết,
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
Đôi dép là vậy, còn tinh nghĩa vợ chồng thì sao? Cha ông ta vẫn đề cao sự trung thuỷ vợ chồng, cho dù có phải trải qua những gian truân vất vả, những khó khăn trắc trở, nhưng vẫn phải trung thành với nhau, vì
“Tay bưng bát muối chấm gừng
Gừng cay muối mặn xin đừng bỏ nhau”.
Vì thế, hôm nay ngày kỷ niệm thành hôn, chúng ta hãy cùng nói lại với nhau điều thề ước luôn trung thành với nhau cho đến trọn đời:
“Lời thề chứng có non có nước
Vàng tan ngọc nát vẫn còn thương nhau”
Cầu chúc quý vị luôn biết noi gương gia đình thánh gia, luôn tin tưởng lẫn nhau, luôn hoà thuận với nhau, luôn cùng nhau vượt qua những gian nan để yêu nhau và kính trọng nhau trọn đời. Amen
Lm.Jos Tạ duy Tuyền