Suy Niệm Lời Chúa Thứ Bảy Tuần XII Thường Niên C
“Người đã mang lấy các tật nguyền của ta
và gánh lấy các bệnh hoạn của ta”
(Mt 8, 5-17)
LỜI CHÚA :
5 Khi Đức Giê-su vào thành
Ca-phác-na-um, có một viên đại đội trưởng đến gặp Người và nài xin:6
"Thưa Ngài, tên đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm."7
Người nói: "Chính tôi sẽ đến chữa nó." Viên đại đội trưởng đáp:8
"Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời
là đầy tớ tôi được khỏi bệnh.9 Vì tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác,
tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này: "Đi! ", là
nó đi, bảo người kia: "Đến!", là nó đến, và bảo người nô lệ của tôi:
"Làm cái này! ", là nó làm."10 Nghe vậy, Đức Giê-su
ngạc nhiên và nói với những kẻ theo Người rằng: "Tôi bảo thật các ông: tôi
không thấy một người Ít-ra-en nào có lòng tin như thế.11 Tôi nói cho
các ông hay: Từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc cùng các tổ
phụ Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp trong Nước Trời.12 Nhưng con cái
Nước Trời thì sẽ bị quăng ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc
lóc nghiến răng."13 Rồi Đức Giê-su nói với viên đại đội trưởng
rằng: "Ông cứ về đi! Ông tin thế nào thì được như vậy! " Và ngay giờ
đó, người đầy tớ được khỏi bệnh.
14 Đức Giê-su đến nhà ông Phê-rô, thấy
bà mẹ vợ ông đang nằm liệt và lên cơn sốt.15 Người đụng vào tay bà,
cơn sốt dứt ngay và bà chỗi dậy phục vụ Người.
16 Chiều đến, người ta đem nhiều kẻ bị
quỷ ám tới gặp Đức Giê-su. Người nói một lời là trừ được các thần dữ và Người
chữa lành mọi kẻ ốm đau,17 để ứng nghiệm lời ngôn sứ I-sai-a: Người
đã mang lấy các tật nguyền của ta và gánh lấy các bệnh hoạn của ta.
(Bản dịch của Nhóm Phiên Dịch CGKPV)
1. Đức Giê-su chữa lành
Hoạt động chữa lành, nghĩa
là phục vụ cho sự sống của con người, của Đức Giê-su dường như được thâu tóm lại
hết trong bài Tin Mừng của Thánh Lễ hôm nay:
Ø Người chữa lành người đầy
tớ bị tê bại của viên đại đội trưởng, bằng lời nói quyền năng của Ngài.
Ø Bà mẹ vợ ông Phêrô đang bị
sốt nặng, cũng được Ngài cho “chỗi dậy”.
Ø Và sau đó, khi trời đã tối,
Người chữa lành nhiều kẻ bị quỉ ám và mọi kẻ ốm đau. Không kể trước đó, trong
bài Tin Mừng hôm qua thứ sáu, Đức Giêsu chữa người phong hủi bằng cách đụng vào
anh.
Sau khi kể những hành động
chữa lành của Đức Giê-su xong, thánh sử Mat-thêu kết luận: để hoàn tất điều đã
được nói bởi ngôn sứ Isaia:
Người đã mang lấy các tật nguyền của ta
và gánh lấy các bệnh hoạn của ta.
(c. 17)
Điều này có nghĩa là, Đức
Giêsu không chỉ chữa bệnh như các bác sĩ hay lương y, nghĩa là loại bỏ bệnh tật,
ma quỉ ra khỏi con người, nhưng còn mang vào mình, hay nói đúng hơn, Người chữa
lành bằng cách mang vào mình!
Thật vậy, khi chiêm ngắm
thật cụ thể thân thể nát tan của Ngài trên Thập Giá, chúng ta hiểu được mầu nhiệm
“mang vác” này của Đức Giê-su. Nơi Thập Giá, Ngài không chỉ mang vào mình các
thứ bệnh của chúng ta, nhưng cả cái chết, vốn là điểm tận cùng của mọi thứ bệnh
của loài người. “Khi tối đến”, bối cảnh thời gian của việc lành, loan báo cho
chúng ta Giờ của Thập Giá, Giờ của Đức Kitô, Giờ của Thiên Chúa. Đó là lúc,
Thiên Chúa nhận lấy làm của mình mọi nỗi đau của con người nơi Đức Giêsu; và
cũng nơi Đức Giê-su, Thiên Chúa nhậm lời kêu cầu của con người, một lần cho tất
cả, khi giải thoát Đức Giê-su khỏi sự chết.
2. Lời người và Lời Chúa
Đức Giêsu muốn đến nhà ông
đại đội trưởng để chữa bệnh cho người đầy tớ, nhưng ông thưa với Ngài: “Thưa
Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ
tôi được khỏi bệnh.” Như chúng ta đều nhận ra, lời này được Giáo Hội đưa vào
trong Phụng Vụ Thánh Thể: “Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con, nhưng
xin Chúa phán một lời thì linh hồn con sẽ lành mạnh”. Trong hai trường hợp có một
vài khác biệt:
Ø Viên đại đội trưởng nói
cho người đầy tớ mà ông yêu quí; điều này cho thấy rằng, Chúa cũng mến thương
những người chúng ta thương mến. Còn chúng ta, chúng ta nói cho chính mình.
Ø Viên đại đội trưởng xin ơn
chữa lành thể xác; còn chúng ta, chúng ta xin ơn chữa lành tâm hồn.
Ø Để chữa người đầy tớ của
viên đại đội trưởng, Đức Giê-su không cần đến nhà. Còn chúng ta, cho dù chúng
ta không xứng đáng, Đức Giêsu vẫn cứ vào luôn trong “nhà” của chúng ta.
Tuy nhiên, trong cả hai
trường hợp, có một điểm chung, đó là lòng tin, lòng tin vào sức mạnh của Lời
Chúa. Lòng tin vào sức mạnh của Lời Đức Giêsu của viên đại đội trưởng thật đơn
sơ, nhưng thật vững chắc và rất hợp lí. Bởi vì, ông khởi đi từ kinh nghiệm của
chính mình: lời của ông cũng có sức mạnh: “Tôi bảo người này: "Đi!",
là nó đi, bảo người kia: "Đến! ", là nó đến, và bảo người nô lệ của
tôi: "Làm cái này! ", là nó làm”. Lời con người cũng có sức mạnh, làm
cho chuyển động, làm cho thực hiện và sinh hoa kết quả.
Trong
tương quan với nhau, và nhất là trong đời sống cộng đoàn, chúng ta đều có kinh
nghiệm này: không chỉ lời của bề trên có sức mạnh, nhưng lời của mọi người đều
có sức mạnh: sức mạnh tạo ra sự sống và làm cho sự sống lớn lên, sức mạnh an ủi
và chữa lành tâm hồn khi nói những lời đón nhận, cảm thông và tha thứ, sức mạnh
tạo ra sự hiệp nhất; và ngược lại, sức mạnh của lời nói cũng có thể làm thui chột
sự sống, tạo ra bầu khí chết chóc và có thể giết chết. Thật vậy, sách Huấn ca
nói: «Có nhiều người ngã gục vì lưỡi kiếm, nhưng làm sao sánh được với những kẻ
gục ngã vì lưỡi người » (Hc 28, 18). Nếu lời người có sức mạnh ghê gớm như
thế, Lời Chúa còn có sức mạnh lớn hơn biết bao.
Xin
cho chúng ta cảm nghiệm và xác tín Lời Chúa là lời ban sự sống và tái tạo sự sống:
sự sống của từng người chúng ta và sự sống của cộng đoàn. Và xin cho lời nói
chúng ta trao đổi cho nhau hằng ngày cũng cưu mang và truyền đạt Lời ban sự sống
của Chúa, vì sự sống của cộng đoàn lệ thuộc vào tương quan của chúng ta với
nhau. Lời Chúa cũng là chân lí, vì một khi Ngài hứa là “đúng” mãi mãi. Xin cho
lời của chúng ta nói với nhau và nói với Chúa, cũng là sự sống và là chân lí. Bởi
vì chúng ta là hình ảnh của Thiên Chúa.
Một
cách đặc biệt, chúng ta đọc lời tuyên khấn trước mặt Thiên Chúa, với sự hiện diện
của cộng đoàn, thế là suốt đời sống theo lời đó. Chúa cũng cam kết với chúng ta
và cam kết trước chúng ta, và Ngài sẽ trung tín đến cùng; đơn giản là vì Lời của
Ngài và Ngôi vị của Ngài là một.
3. Chữa lành và phục vụ
Trong
nhà, có bà mẹ vợ của ông Simon Phê-rô, đang nằm đó và lên cơn sốt; và ngay tối
hôm đó, người ta lũ lượt kéo đến nhà: đó là những người bệnh, những người bị quỉ
ám, những người đau khổ vì sự dữ đủ loại; và rốt cuộc cả làng kéo đến đứng trước
cửa nhà.
Đó là
một hình ảnh quá cụ thể diễn tả nhân loại chúng ta: nhân loại có quá nhiều người
bệnh (chúng cứ đến các bệnh viện mà xem !); nhưng mọi người đều mắc một thứ
bệnh khác và cần được Đức Giê-su chữa lành, và chỉ có một mình Ngài mới chữa
lành được thôi ; và Ngài sẽ chữa lành bằng Thập Giá. Vì nếu sự sống của
con người lệ thuộc vào sức khỏe, thì sự sống này cũng lệ thuộc không kém, và
hơn thế nữa, vào tương quan giữa con người với nhau, với bản thân và với Thiên
Chúa. Loài người chúng ta có rất nhiều « bệnh » thuộc bình diện tương
quan, đến độ làm cho cuộc sống này nhiều lúc không còn sống nổi, không còn đáng
sống.
Các
môn đệ nói với Đức Giêsu về bà mẹ. Sự quan tâm dành cho nhau trong thực tế và
trong lời nguyện, chính là nét thiết yếu làm nên Dân Mới do Đức Giê-su qui tụ.
Đức Giêsu đi đến bên bà, cầm tay bà và giúp bà ngồi dậy. Ơn chữa lành đến từ cuộc
gặp gỡ trực tiếp giữa Đức Giê-su và người bệnh. Hình ảnh này còn nói đến ơn phục
sinh: Ngài cũng sẽ nằm xuống như mọi thân phận con người, nhưng Thiên Chúa sẽ
cho Ngài phục sinh và chính Đức Kitô phục sinh sẽ chia sẻ ơn này cho mọi người.
Ở đây, chúng ta còn được mời gọi cảm nhận sự thân mật trìu mến.
Cơn sốt
biến mất và bà bắt đầu phục vụ Đức Giêsu. Bà khỏi bệnh và lấy lại sức sống,
không chỉ là sức sống thể lý, nhưng là sức sống mới, sự sống mới, vì sự sống
này hướng tới việc phục vụ quên mình: bà phục vụ Người, không chỉ lúc Người hiện
diện thể lí, nhưng còn phục vụ Người ở nơi mọi người. Kinh nghiệm của bà cũng
phải là kinh nghiệm của chúng ta, của mọi Kitô hữu.
Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc