Ngày 13 tháng
12 năm 2021
Thứ hai, sau Chúa Nhật III Mùa Vọng
“Phép rửa
của ông Gio-an
bởi đâu mà có?”
(Mt 21, 23-27)
23 Khi ấy, Đức Giê-su vào Đền Thờ, và trong khi Người giảng dạy, các
thượng tế và kỳ mục trong dân đến gần Người và hỏi : “Ông lấy quyền nào mà làm
các điều ấy ? Ai đã cho ông quyền ấy ?” 24 Đức Giê-su đáp : “Còn tôi, tôi chỉ xin hỏi các ông một điều thôi ;
nếu các ông trả lời được cho tôi, thì tôi cũng sẽ nói cho các ông biết tôi lấy
quyền nào mà làm các điều ấy. 25 Vậy, phép rửa của ông Gio-an do đâu mà có ? Do Trời hay do người ta
?” Họ mới nghĩ thầm : “Nếu mình nói : ‘Do Trời’, thì ông ấy sẽ vặn lại : ‘Thế
sao các ông lại không tin ông ấy ?’ 26 Còn nếu mình nói : ‘Do người ta’, thì mình sợ dân chúng, vì ai nấy
đều cho ông Gio-an là một ngôn sứ.” 27 Họ mới trả lời Đức Giê-su : “Chúng tôi không biết.” Người cũng nói
với họ : “Tôi cũng vậy, tôi không nói cho các ông là tôi lấy quyền nào mà làm
các điều ấy.”
Suy niệm
1. Ý định loại trừ
Với câu hỏi: “Ông lấy quyền nào mà làm các
điều ấy? Ai đã cho ông quyền ấy?” (c. 23), các thượng tế, kinh sư và kì mục chắc chắn rất tức
giận, ngay sau khi chứng kiến Ngài đuổi tất cả những người mua bán, lật bàn của
những người đổi bạc và xô ghế của những kẻ bán bồ câu (Mt 21, 12), và nhất là khi
nghe Ngài nói:
Đã có lời chép rằng:
Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện,
thế mà các người lại biến thành
sào huyệt của bọn cướp!
(Mt 21, 13)
Theo lời kể của thánh sử Mác-cô, các
thượng tế, kinh sư và kì mục không chỉ tức giận, nhưng còn nuôi ý định giết Đức
Giê-su:
Các thượng tế và kinh
sư nghe thấy vậy,
thì tìm cách giết Đức Giê-su.
(Mc 11, 18)
Một cung cách đã khơi dậy nơi người
chứng kiến ý định loại trừ, loại trừ Đức Giê-su, Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa, thì
hẳn phải là một cung cách có tầm mức rất lớn, liên quan đến lịch sử cứu độ và
ngang qua lịch sử cứu độ, là toàn thể nhân loại.
Thật vậy, qua hành động “thanh tẩy”,
Đức Giê-su không chỉ phá đổ cái trật tự đang có của Đền Thờ, nhưng còn đụng đến
“quyền lợi” của các thượng tế và kì mục. Hơn nữa, Ngài còn gọi cái “trật tự”
đang có của Đền Thờ là cái hang trộm cướp! (Mt 21, 12-13). Nhưng, ý nghĩa này
dù rất quan trọng, nhưng vẫn chưa mang tầm mức của lịch sử cứu độ.
2. “Nhà Ta là nhà cầu nguyện”
Đức Giê-su đến không phải để hủy bỏ,
nhưng còn để hoàn tất, hoàn tất mọi sự liên quan đến lịch sử cứu độ, trong đó
có việc thờ phượng Thiên Chúa Cha (x. Ga 4, 22-24). Vì thế, Đức Giê-su còn muốn
thay thế cơ chế lễ tế của Đền Thờ bằng Lời của Ngài, bằng sự hiện diện của Ngài
và bằng chính thân mình Ngài, làm của lễ hoàn thiện dâng lên Chúa Cha, vì loài
người chúng ta. Đó là chính là Thánh Lễ Tạ ơn mà chúng ta cử hành mỗi ngày.
Việc Đức Giê-su hoàn tất lịch sử cứu
độ còn có tầm ảnh hưởng lớn hơn nữa, khi chúng ta khám phá ra rằng, tình trạng
của Đền Thờ mặc khải sự thật sâu xa và rất đau lòng về thế giới của chúng ta,
về xã hội, về cả Giáo Hội, và cộng đoàn của chúng ta nữa, về chính con người
của chúng ta, nhất là nội tâm của chúng ta. Đó phải là những nơi tôn nghiêm, là
nơi Chúa hiện diện, là nơi vang vọng Lời của Chúa, là nơi cầu nguyện, nhưng có
lúc chúng ta đã biến nó thành “hang trộm cướp”, nghĩa là nơi của những tính
toán bất chính và nơi của bạo lực, loại trừ. Xin Chúa thanh tẩy và biến đổi tâm
hồn chúng ta và cả thế giới chúng ta đang sống nữa, như tác giả Tv 50 (51) kêu
xin.
3. “Ông lấy quyền nào mà làm các điều
ấy?”
Hiểu như vậy, chúng ta không lạ gì
khi các thượng tế và kì mục đến chất vấn Chúa về quyền hạn:
Ông lấy quyền nào mà
làm các điều ấy?
Ai đã cho ông quyền ấy?
(c. 23)
Câu hỏi này là một câu hỏi liên quan
đến căn tính của Đức Giê-su, bởi vì đụng chạm tới tương quan duy nhất của Ngài
với Thiên Chúa Cha: quyền của Ngài đến từ Chúa Cha, bởi vì Ngài đến từ Chúa
Cha, Ngài là Con Duy Nhất của Chúa Cha.
Câu hỏi quan trọng như thế, nhưng tại
sao Ngài không trả lời? Bởi vì họ không đi tìm chân lí, thì chân lí không thể tỏ
mình cho họ. Hay đúng hơn, Ngài trả lời bằng một câu hỏi, làm bộc lộ ra toan
tính có ở trong nội tâm của họ.
Thật vậy, ông Gioan là một dấu chỉ
lớn Thiên Chúa ban cho con người, vậy mà họ không nhận định ra nguồn gốc để đưa
ra một lựa chọn dấn thân; họ bằng lòng với thái độ trung dung, với tình trạng
không biết, không phán đoán, không quyết định:
Họ mới trả lời Đức Giê-su:
“Chúng tôi không biết.”
(c. 27)
Câu trả lời “không biết”, bề ngoài là
vô thưởng vô phạt, nhưng bên trong ẩn dấu cả một sự tính toán, lấy mình làm
trung tâm. Thực vậy, như Tin Mừng mặc khải cho chúng ta, thái độ trung dung bên
ngoài của họ, lại che dấu một dự án nhằm bảo vệ cho sự an toàn của họ.
Họ mới nghĩ thầm: “Nếu mình nói: ‘Do Trời’, thì ông ấy sẽ vặn lại: “Thế
sao các ông lại không tin ông ấy?” Còn nếu mình nói: “Do người ta”, thì mình sợ
dân chúng, vì ai nấy đều cho ông Gio-an là một ngôn sứ”.
(c. 25-25)
Xin cho Lời Chúa được trao ban cho
chúng ta mỗi ngày, giải thoát chúng ta khỏi thái độ “không biết” thiêng liêng,
để chúng ta ra khỏi mình, ra khỏi sự an toàn, ra khỏi những toan tính để đi tìm
kiếm sự hiện diện của Chúa, liều lĩnh lựa chọn và quảng đại sống lựa chọn đi
theo Người.
Bởi vì Ngài là ánh sáng, là chân lí,
là sự sống và là đường đi, là niềm hi vọng, là niềm vui đích thật. Sống Mùa
Vọng là như thế đó.
Lm. Giuse Nguyễn Văn Lộc