Suy Niệm Lời Chúa Thứ Ba Tuần Thánh
CHÚA GIÊSU VÀ
GIUĐA
Ga 13,21 - 33.36- 38

Có một người đàn ông nọ sa cơ thất thế phải
đi ăn xin, kiếp sống cơ cực khiến ông hồi tâm muốn
quay trở về với Chúa. Trong lời cầu nguyện tha thiết dâng lên Chúa; ông chỉ xin
được đủ ăn, đủ mặc, và Thiên Chúa đã nhận lời ông.
Ngài ban cho ông 10 quả táo thần diệu và truyền sử dụng
như sau: Ngươi hãy ăn ba quả cho đỡ đói, ba quả khác đem bán lấy tiền kiếm nơi
qua đêm, ba quả nữa ngươi hãy đem đổi chác để lấy quần áo che thân, còn một quả
cuối cùng hãy dâng lên Thiên Chúa đề biểu trưng lòng biết ơn của người.
Người đàn ông đã sử dụng chín quả táo đầu tiên như ý
Chúa, đến quả cuối cùng, ông lại không làm như vậy, quả táo này xem ra lớn và
ngon hơn chín quả khác. Thế nhưng tại sao lại phải dâng lại cho Thiên Chúa,
Ngài có thiếu thốn gì đâu. Suy đi tính lại mãi cuối cùng ông ăn luôn quả táo
thứ mười.
Câu truyện ngụ ngôn trên đây hẳn muốn nói lên thái độ so
đo tính toán và vô ơn của con người đối với Thiên Chúa.
Trong tương quan với tha nhân, kẻ vô ơn là hạng vô liêm
sỉ. Có lẽ hai tiếng vô ơn là lời chửi nặng nề mà ta dùng cho một ai đó. Vô ơn
có lẽ cũng đồng nghĩa với phi nhân, bởi vì lòng biết ơn là thể hiện cơ bản nhất
của đạo làm người.
Trong tương quan với Chúa, kẻ vô ơn cũng là người chối bỏ
mình, bởi vì con người không thể tự khẳng định mình mà lại chối bỏ nguyên ủy sự
sống của mình. Xét cho cùng, kẻ vô ơn đối với Chúa cũng là kẻ chối bỏ đạo làm
người.
Đoạn Tin mừng hôm nay là một phần của bữa tiệc ly, nó nói
lên thái đô vô ơn của Giuđa và tình thương bao la của Chúa, nhưng với thái độ
vô ơn và so đo tính toán tiền bạc, ông vẫn cứ vô tâm làm ngơ và bị ma quỷ chiếm
giữ.
Chúa Giêsu cố gắng đánh thức lương tâm của Giuđa, nhưng
lòng ông vẫn không xao xuyến, không phải Chúa muốn Giuđa phạm tội, cũng không
phải Ngài thờ ơ bỏ mặc hắn chìm sâu trong tội lỗi. Ngài đã nhiều lần nhiều cách
đánh thức lương tâm hắn, thế nhưng không có kết quả gì.
Trước tiên là lời tiên báo công khai: “Quả thật, quả
thật, Ta bảo anh em: một người trong anh em sẽ nộp Thầy”. Giuđa đã giả điếc làm
ngơ như không nghe thấy lời cảnh tỉnh ấy.
Tiếp đến, Chúa Giêsu chấm bánh trao cho Giuđa, đó là cử
chỉ thân tình, nhưng Giuđa đã ăn miếng bánh ấy mà không một chút rung động, đến
độ thánh Gioan đã diễn tả một hậu quả trái ngược: “Ăn miếng bánh rồi, Satan đã nhập vào y”.
Sau cùng, Chúa Giêsu đã cảnh tỉnh: “Ngươi tính làm gì,
thì làm mau đi”. Câu này ngụ ý rằng: “Âm mưu của ngươi, ta đã biết, làm sao môn
đệ lại có thể âm mưu phản Thầy”. Tuy nhiên, lời nói và cử chỉ thân tình ấy vẫn
không cầm chân được Giuđa khỏi tiến vào bóng đêm tội lỗi.
Như vậy, ta thấy Chúa đã làm hết sức. Ngài chỉ làm được
đến thế thôi, vì Ngài phải tôn trọng tự do con người. Cách Chúa đối xử với
những người tội lỗi cũng luôn như thế.
Các bạn thân mến,
Nhìn lại cuộc đời ta, tuy không rõ ràng như trường hợp
của Giuđa, thế nhưng cũng phải thừa nhận rằng ít nhiều gì đã có lần ta ngoảnh
mặt làm ngơ trước những cảnh giác của Chúa. Xin Chúa tha thứ cho những lỗi lầm
của ta và xin Ngài giúp ta biết sống có tình có nghĩa với Chúa và anh em của
ta.
Lm. Phêrô Nguyễn Bùi Quốc
Khánh