(câu chuyện ngày tân tòng)
HÁT CHO DÂN TÔI NGHE
Thiên Chúa yêu thương thế
gian…” (Ga 3,16a)
“ông Trời có mắt” – ôm trọn
nhân gian,
Con người lo toan – vẫn
không mất lòng tin tưởng –
biết rằng “Trời sinh voi,
Trời sinh cỏ”.
Các bậc tiền nhân qua bao đời đã ngước mặt
nhìn trời khẩn cầu…lời kinh hòa vào tiếng ru ầu ơ của mẹ, rèn nên lòng dũng cảm
của cha, làm thành những khúc dân ca mang giai điệu tình trời với đất, để muôn
ngàn đời cháu con hát mãi bài ca dòng giống tiên rồng, tiến bước giữa đất trời,
trên đôi tay quyền năng của Chúa Trời.
Thật
vậy, trong niềm tin của dân ta cũng như hầu hết các dân
tộc, thì Ông TRỜI, hay Chúa Trời, luôn yêu thương con người, bàn tay của
Trời được bầy tỏ và để lại dấu ấn sâu đậm trong văn hóa và truyền
thống muôn dân. Ngay như tộc Việt chúng ta, khi tổ tiên dựng
nước thì Trời dựng đạo, Trời sẵn có mặt trong lòng mỗi con người, nói với con
người qua tiếng lương tâm, để rồi đưa con người vào trong tương giao gia đình,
làng xóm và dân nước, và thế là trong vòng tay của Trời định hình
nên tâm thức Việt, và dân ta có đạo Việt, được thể hiện bẳng lòng hiếu thảo: hiếu
với Trời, với cha mẹ ông bà tổ tiên, và sống nghĩa đồng bào. Bước đường cuộc sống
giữa Trời với người đã đưa dân ta vào một đường nẻo riêng, gọi là đạo hiếu.
Tiếc
thay, nhiều người Việt lại cứ ngỡ rằng Trời ở mãi tận chốn cao xanh kia xa lắc
xa lơ. Những truyền tụng dân gian như Trời sinh Trời dưỡng, hay lưới trời lộng
lộng là để con người nghiệm ra tấm lòng trìu mến yêu thương che chở và gần
gũi của Trời, chứ có đâu cũng giống lòng dạ con ngừơi chỉ lo bắt lỗi thiên hạ.
Trời
đã có mặt ngay trong luơng tâm từng người, thế nhưng con người lại cố kiếm
thang để bắc lên Trời, cây thang thấm đậm tình cảm, mang tính đổi trao,
và đòi sòng phẳng, làm cho các nấc thang cứ đảo chiều lên lên xuống xuống. Thật
vậy, con người yêu thương đó rồi giận ghét cũng đó, cũng một trái tim, bắc
thang lên đỉnh cao mà chưa lên đã vội xuống, chưa thương đã vội ghét, cuối cùng
có người leo cả cuộc đời mà vẫn dậm chân tại chỗ, cuộc sống buồn vui thương
ghét lẫn lộn, cứ như là sân khấu tấu hài.
Thế
còn cuộc sống của bà con các sắc tộc thiểu số thì sao?
Khi
các bậc tổ tiên của bà con còn sống len lỏi giữa núi rừng, hoa lá, cỏ cây và
sông suối, thì cũng không rời mắt khỏi Thiên Chúa mà bà con gọi là Yang, hay
Brah. Lúc lên nương, khi vào rừng, đêm về hay sáng sớm hay gặp bất cứ chuyện gì
đều cất tiếng gọi “ơi Yang!”. Trong vòng tay che chở của Yang, bà con luôn
thương yêu đùm bọc lẫn nhau, mỗi khi bẫy được con nai hay heo rừng đều chia
nhau nhà nhà cùng ăn vui vẻ, mỗi lần được mời ăn đám cưới hỏi là đều có phần
đem về cho ngừoi ở nhà, cứ thế, trên những nẻo đường của tình yêu và lòng
thương xót, từ cha ông bao đời cho mãi tới hôm nay, bà con đã dắt dìu
nhau, vượt qua bao mùa đông giá và đói khát mà vẫn ấm áp, tưoi vui.
Đơn
giản lắm, chúng ta hãy nghe tiếng của các bậc tiền nhân reo vui mỗi khi vượt
khó:
“chúng
ta đã từ cõi chết bước vào cõi sống, vì chúng ta yêu thương anh em” (1Ga 3,14).
Dĩ
nhiên, nếu vườn địa đàng đã bị xóa nhòa vì sự dữ thì cuộc sống với bao chia rẽ
ghét ghen và ích kỷ cũng làm đảo lộn tất cả. Ngày nay đường xá dẫn vào các buôn
làng được mở mang, việc đi lại dễ dàng hơn, nhưng rừng bị phá tan tành, đất đai
bị thu hẹp và khô cằn, sông suối cạn nguồn, làm cho cuộc sống đã cơ cực càng
thêm cơ cực, đói khát, và nhất là thêm những tệ nạn, có người quay tới quay lui
rồi lại về với bùa ngải, một thứ vũ khí vừa để tự vệ và cũng để thỏa lòng
thù ghét.
Thực
ra, trên mọi vùng đất và trong mọi hoàn cảnh, “Thiên Chúa của cha ông
chúng ta” vẫn là Thiên Chúa ở cùng chúng ta và giầu lòng xót thương, Người vẫn
là ánh sáng của sự sống, không ngừng ấp ủ con cái mình, vì thế giữa
núi rừng hoang vắng, Thiên Chúa của lòng thương xót qua bao đêm trường rong ruổi,
đã trải lòng ấp ủ bà con của chúng ta trong cảnh chơ vơ giá lạnh,
và đã nhiều phen xót xa:
“ta
đã thấy nỗi khổ nhục của dân ta… ta đã nghe…”,
và
lòng thương xót đã trở thành hành động:
“Thiên
Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một…(Ga 3,16), và đã đổ tràn lòng
thương xót vô biên của Người khi làm cho Chúa Con “nhập thể với lòng thương
xót”, từ đây lòng thương xót của Thiên Chúa mang khuôn mặt và hình hài nhân loại
: Đức Giêsu Kitô.
Với
Đức Kitô, lòng thương xót của Thiên Chúa luôn được tỏ lộ.
khi
vào trần gian, Đức Kitô nói: Chúa đã không ưa hy lễ và hiến tế, nhưng đã tạo
cho con một thân thể. Chúa cũng chẳng thích lễ toàn thiêu và lễ xá tội. Bấy giờ
con mới thưa: lạy Thiên Chúa, này con đây, con đến để thực thi ý Ngài,
như sách thánh đã chép về con. (Dt 10,5-7)
Người
Con Một yêu dấu của Thiên Chúa Cha, khi được sai vào trong thế gian để khai mở
vương quốc Thiên Chúa, đã cất lên lời kinh với tất cả tấm lòng con thảo trước
tình Cha yêu thương nhân thế: “này con đây, con đến để thực thi ý
Ngài”.
Ý
Cha là yêu thương nhân thế, và Con cũng chung ước nguyện này, là
đưa con người về lại tình cha với tấm lòng con thảo hiếu.
Nhân
thế ơi, dòng người đang tất tả ngược suôi kia có nhận biết rằng Con Thiên Chúa
đã làm người để con người nhận rõ con đường làm con Thiên Chúa chưa,
“Người
đã đến nhà mình” để nói với mọi người bằng tiếng nói con người, yêu
thương bằng trái tim người, và mọi người có thể nghe được tiếng nói của Thiên
Chúa. Chính Thiên Chúa đã mở ra một con đường nối liền trời với đất: đường của
Con Thiên Chúa làm người, trên con đường này, Thiên Chúa đã trở thành Thiên
Chúa ở cùng chúng ta, và con đường vươn tới Thiên Chúa giờ đây thật dễ dàng và
gần gũi: đường chúng ta ở cùng Thiên Chúa.
Đất
trời là đây, khi con người cùng chung lời kinh của người Con hiếu thảo: …lạy
Thiên Chúa, này con đây, con đến để thực thi ý Ngài như Giêsu, với Giêsu
và trong Giêsu…“
NGƯỜI
đã đến nhà mình…,
Để
bất cứ ai đón nhận,
tức
là những ai tin vào Danh Người,
thì
Người cho họ quyền trở nên con Thiên Chúa (Ga 1,11-12).
Giêsu,
Con Thiên Chúa làm người, con của bác thợ mộc,
đã
sống phận làm con Thiên Chúa trong phận người,
với
một trái tim lắng nghe và vâng phục.
để
mỗi chúng ta, phận người, với Giêsu, có thể cất tiếng gọi : Abba, CHA ơi,
trong phẩm giá làm con Thiên Chúa,
Niềm
vui dâng trào, miệng tôi bập bẹ hai chữ ABBA, lòng tôi rung theo giai điệu
bài tình ca Giêsu, Bài ca Con Thiên Chúa Làm người và ở cùng chúng ta,
bài ca dìu tôi vào bước đường của con người làm con Thiên Chúa, và tôi thấy
mình như vừa lạc vào địa đàng, vì một thế giới đã trở thành diệu kỳ,
“vì một Hài Nhi đã sinh ra cho chúng ta”, và tôi cảm nhận đâu đây một thoáng
thiên đàng.
Nhưng
kìa, trời ạ, tiếng hát tôi bỗng dưng đứt quãng, cái thế giới diệu kỳ chuyển qua
màu tối, tôi bắt gặp khuôn mặt của những con người chưa nghe biết Giêsu, và nhất
là những người biết mà không nhận hoặc đã bỏ đi, và tôi cảm thấy xót xa trước cảnh
: “Người đã đến nhà mình, mà người nhà chẳng chịu đón nhận” (Ga
1,11).
Tôi
lúng túng không biết phải xử sự ra sao khi dìm mình giữa những người con chối bỏ
tình Cha, chối bỏ bước đường của Con Thiên Chúa làm người?
Lúc
này đây và mai ngày, trên mọi nẻo đường cuộc sống, có thể tôi sẽ gào lên trong
tiếng nấc nghẹn, không, tôi sẽ hát, tôi vẫn hát bài tình ca Giêsu: tiếng tôi ca
sẽ ủi an, van nài, khích lệ và đỡ nâng mọi người tôi gặp,
Khi
tiếng tôi ca êm ái, nhẹ nhàng,
Và
lời ca hiền hòa, khiêm tốn,
cất
lên từ trái tim đơn nghèo của người hiến dâng trọn vẹn để thì hành ý muốn của
Cha,
thì
đời tôi sẽ là một khúc hoan ca,
khúc
hát đời tôi,
hát
với dân tôi là bài ca thảo hiếu
hát
cho dân tôi nghe: bài tình ca Thiên Chúa ở cùng chúng ta, đầy tràn ân nghĩa và
sự thật