Chúa Nhật Mồng Hai Tết
Kính nhớ Tổ Tiên và Ông Bà Cha Mẹ
“Quả thế, Thiên Chúa dạy: Ngươi hãy thờ cha
kính mẹ”
Lời Chúa: Mt 15, 1-6
1 Bấy giờ có mấy người Pha-ri-sêu
và mấy kinh sư từ Giê-ru-sa-lem đến gặp Đức Giê-su và nói rằng:2
"Sao môn đệ ông vi phạm truyền thống của tiền nhân, không chịu rửa tay khi
dùng bữa? "
3 Người trả lời: "Còn các ông,
tại sao các ông dựa vào truyền thống của các ông mà vi phạm điều răn của Thiên
Chúa?4 Quả thế, Thiên Chúa dạy: Ngươi hãy thờ cha kính mẹ; kẻ nào
nguyền rủa cha mẹ, thì phải bị xử tử.5 Còn các ông, các ông lại bảo:
"Ai nói với cha với mẹ rằng: những gì con có để giúp cha mẹ, đều là lễ
phẩm dâng cho Chúa rồi,6 thì người ấy không phải thờ cha kính mẹ
nữa". Như thế, các ông dựa vào truyền
Suy Niệm
1. Nghi thức rửa tay
Các
môn đệ đã không rửa tay trước khi dùng bữa, nhưng người ta lại đi chất vấn vị
Thầy của họ, là Đức Giê-su :
Sao
môn đệ ông vi phạm truyền thống của tiền nhân,
không chịu rửa tay khi dùng bữa? (c. 2)
Như
thế, các môn đệ làm điều không đúng dưới mắt của những người tuân giữ và bảo vệ
Truyền Thống, nhưng người nghe lời than trách, lại là vị Thầy. Điều này có
nghĩa là lời giảng của Thầy, cung cách hành xử của Thầy và chính bản thân của
Thầy có vấn đề !
Đối
với người Do Thái, rửa tay trước bữa ăn không phải là vấn đề vệ sinh, nhưng là
một nghi thức thanh tẩy. Bởi vì, lương thực là ân huệ Thiên Chúa ban, nên phải
chuẩn bị mình đển đón nhận. Hiểu như thế, nghi thức thanh tẩy này thật là có ý
nghĩa trên bình diện thiêng liêng và cũng là một nghi thức tôn giáo nên bảo
tồn. Và thật ra, chính chúng ta cũng làm như thế : trước bữa ăn, chúng ta
làm dấu Thánh Giá, đọc lời nguyện xin Chúa chúc lành ; khởi đầu Thánh Lễ,
chúng ta xin Chúa thanh tẩy để trở nên xứng đáng lãnh nhận Lời và Mình của Đức
Ki-tô như là lương thực ; và theo Phụng Vụ Thánh Lễ, linh mục phải rửa tay
trước khi cử hành nghi thức truyền phép, đồng thời đọc thầm : « Lạy
Chúa, xin rửa con sạch hết lỗi lầm, tội con đã phạm xin Ngài thanh tẩy » (x.
Tv 51, 4).
Như
thế, những người Pha-ri-sêu và Luật Sĩ thật có lí, khi lưu ý Đức Giê-su rằng,
các môn đệ của Ngài đã không rửa tay trước bữa ăn. Cũng tương tự như các nhà
chuyên môn về phụng vụ của chúng ta, hay những người yêu thích phụng vụ vẫn
thường lưu ý hay góp ý người này người kia đã làm sai hoặc không làm một qui
định chữ đỏ nào đó trong Sách Lễ Roma.
Tuy nhiên, Đức Giê-su lại bênh vực các môn đệ của mình. Vậy, đâu là vấn đề của
những người Pha-ri-sêu và Luật sĩ ? Và phải chăng, vấn đề của họ cũng có
thể là vấn đề của chúng ta ?
Nghi
thức thanh tẩy dù có ý nghĩa và quan trọng, nhưng cũng chỉ là một cách diễn tả
của con tim, là một lời mời gọi hướng tới một thái độ nội tâm. Thật vậy, giữ
nghi thức và giữ thật đúng qui định nói lên điều gì hay sẽ đem lại hoa trái
nào, khi mà trong lòng trống rỗng, hay có những tâm tình hay cảm nghĩ bất xứng
hay không phù hợp ? Như Đức Giê-su đã nói trong Bài Giảng Trên Núi :
« Vậy, nếu khi anh sắp dâng lễ vật trước bàn thờ, mà sực nhớ có người anh
em đang có chuyện bất bình với anh, thì hãy để của lễ lại đó trước
bàn thờ, đi làm hoà với người anh em ấy đã, rồi trở lại dâng lễ vật của
mình » (Mt 5, 23-24). Sai lầm là ở chỗ, người ta bị xét đoán là thanh sạch
hay nhơ uế tùy theo việc giữ hay không giữ nghi thức rửa tay hay những nghi
thức khác ; như thế, nghi thức trở thành tiêu chuẩn xét đoán về tương quan
giữa con người và Thiên Chúa, và do đó, giữa con người với nhau, bởi vì người
ta sẽ cư xử đặc biệt với những « người nhơ uế », những « người
tội lỗi ».
Đối
với Đức Giê-su, điều làm cho người ta trở nên thanh sạch hay nhơ uế không phải
là điều ở bên ngoài, nhưng là điều trong nội tâm. Trước đó, Đức Giê-su đã trích
lời Kinh Thánh này : « Dân này tôn kính Ta bằng môi bằng miệng, còn
lòng chúng thì lại xa Ta. Chúng có thờ phượng Ta thì cũng vô ích, vì
giáo lý chúng giảng dạy chỉ là giới luật phàm nhân » (Mt 15, 8-9). Và
trong các Mối Phúc, Đức Giê-su nói : « Phúc thay ai có tâm hồn trong
sạch, vì họ sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa » (5, 8).
Ước
gì chúng ta có được một con tim biết sẵn sàng lắng nghe Lời Chúa ; vì đó
là con đường duy nhất làm cho con tim của chúng ta trở nên gần gũi với Thiên
Chúa, làm cho các việc làm, các thực hành đạo đức của chúng ta trở nên đáng yêu
dưới mắt Chúa. Nhưng ai trong chúng ta cũng có kinh nghiệm về sự bất lực trong
nỗ lực điều khiển con tim, trong việc làm chủ những diễn biến nội tâm, và nhất
là những diễn biến ở những tầng lớp sâu thẳm của tâm hồn. Chỉ có Thiên Chúa,
ngang qua Lời và Mình của Đức Giê-su, mới có thể làm cho con tim của chúng ta
nên thanh sạch, mới có thể tái tạo và làm cho con tim của chúng ta nên mới. Xác
tín này làm cho chúng ta bình an và khiêm tốn.
2. Truyền
thống và Lời Chúa
Trong
bài Tin Mừng chúng ta vừa được nghe công bố, Đức Giêsu nói hai lần về cùng một
điều, đó là tương quan giữa truyền thống và Lời Chúa. Lần thứ nhất về chuyện
rửa tay trước khi dùng bữa :
Còn
các ông, tại sao các ông
dựa vào truyền thống của các ông
mà vi phạm điều răn của Thiên Chúa? (c. 3)
Lần
thứ hai, nghiêm trọng hơn, vì liên quan đến luật thảo kính cha mẹ của Mười Điều
Răn :
Như
thế, các ông dựa vào truyền thống của các ông
mà huỷ bỏ lời Thiên Chúa. (c. 6b)
Trong
câu nói này, Đức Giêsu coi giới răn như là lời Thiên Chúa. Trong Tin Mừng theo
thánh Mác-cô, Đức Giê-su còn thêm: “Các ông còn làm nhiều điều khác giống như
vậy nữa !” (Mc 7, 13) Truyền thống là một giá trị qui chiếu quan trọng,
hơn nữa là một ơn huệ, bởi vì đó là một cách sống giới răn của Chúa, sống Lời
Chúa của một cộng đoàn trong một thời gian và nơi chốn đặc thù. Nhưng với thời
gian, các việc thực hành tốt đẹp này trở thành máy móc, nghĩa là nghi thức tự
động tạo ra sự thanh sạch, trở thành quan trọng hơn so với chính Lời Thiên
Chúa, trở thành ngẫu tượng.
Chúng
ta cũng có rất nhiều truyền thống ở mọi cấp độ: Giáo Hội, Dòng tu, tu hội, dân
tộc, cộng đoàn, nhóm… Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta nhận định lại toàn bộ
dưới ánh sáng của Lời Chúa ban sự sống và diễn tả lòng thương xót.
3. Giới răn « Thờ
cha kính mẹ »
Tại
sao, giới răn “thờ cha kính mẹ” mang tầm mức Lời Chúa, vượt trên mọi lề luật,
thói quen, tập quán phát xuất từ Truyền Thống?
Bởi
vì, năng động sống « uống nước nhớ nguồn, làm con phải hiếu », thuộc
về nhân tính, vốn được dựng nên theo hình ảnh của Thiên Chúa. Như thế, đạo hiếu
từ ngàn xưa của Dân Tộc Việt Nam đã phát xuất và chất chứa Lời Thiên Chúa.
Ngoài ra, giới răn này không chỉ có nền tảng nhân bản, nhưng còn có nền tảng
thiêng liêng nữa. Bởi vì:
Ø “Thờ
cha kính mẹ” là con đường dẫn con người đến việc tin nhận Thiên Chúa. Thực vậy,
tổ tiên ông bà và cha mẹ sinh ra chúng ta, nhưng các vị không phải là nguồn sự
sống; hơn nữa, sự sống rất nhiệm mầu và chỉ có thể đến từ Thiên Chúa mà thôi,
như chúng ta vẫn nói: cha mẹ sinh con, trời sinh tính. Nhất là trong việc giáo
dục đức tin ngày nay, giáo dục lòng biết ơn là con đường tốt nhất dẫn người trẻ
đến kinh nghiệm tin nhận Thiên Chúa: biết ơn, biết ơn đối với cha mẹ, đối với
cuộc đời, đối với Giáo Hội, và đối với chính Thiên Chúa, cội nguồn và điểm tới
của mọi sự.
Ø “Thờ
cha kính mẹ” là con đường dẫn đến hiểu biết khuôn mặt đích thật của Thiên Chúa,
một khuôn mặt rất dễ bị bóp méo bởi những hệ thống tư tưởng, khuynh hướng tuyệt
đối hóa những điểm tùy phụ và bởi chính luật lệ. Bởi vì Thiên Chúa là tình yêu và
“Đấng Hay Thường Xót”; và khuôn mặt này được phản ánh tốt nhất nơi cha mẹ. Đức
Giê-su cũng đã khởi đi từ tình yêu của cha mẹ, để giúp chúng ta hiểu đúng về Thiên
Chúa: “Vậy nếu anh em vốn là những kẻ xấu mà còn biết cho con cái mình những
của tốt lành, phương chi Cha anh em, Đấng ngự trên trời, lại không ban những
của tốt lành cho những kẻ kêu xin Người sao?” (Mt 7, 11).
Ø Và
cuối cùng, một thái độ “thờ cha kính mẹ” sẽ khơi dậy nơi chúng ta lòng ước ao
Thiên Chúa, bởi vì chỉ có Thiên Chúa mới làm thỏa mãn niềm hi vọng gia đình tái
đoàn tụ mãi mãi bên nhau trong tình yêu thương mà thôi.
* * *
Tết Canh Tý 2020
Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc