Suy
Niệm Lời Chúa Thứ Bảy Tuần IV Thường Niên C
BIẾT LẮNG NGHE
Bài
đọc I:
4
Vua đi Ghíp-ôn để tế lễ vì chỗ ấy là nơi cao quan trọng nhất; Sa-lô-môn dâng một ngàn lễ vật toàn thiêu trên bàn thờ ấy.
5
Tại Ghíp-ôn, đang đêm ĐỨC CHÚA hiện ra báo mộng cho vua
Sa-lô-môn, Thiên Chúa phán: "Ngươi cứ xin đi, Ta sẽ ban
cho." 6 Vua Sa-lô-môn thưa: "Chính Ngài đã lấy lòng nhân hậu lớn lao mà xử với tôi tớ Chúa là Đa-vít thân phụ con, như người đã bước đi trước nhan Chúa cách trung thực, công chính, với tâm hồn ngay thẳng. Chúa đã duy trì lòng nhân hậu lớn lao ấy đối với người,
khi ban cho người có một đứa con ngồi trên ngai của người
hôm nay.
7
Và bây giờ, lạy ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa của con, chính Chúa đã đặt tôi tớ Chúa đây lên ngôi kế vị Đa-vít, thân phụ con, mặc
dầu con chỉ là một thanh niên bé nhỏ, không biết cầm quyền
trị nước. 8 Con lại ở giữa dân mà Chúa đã chọn, một dân đông đúc, đông không kể xiết, cũng
không đếm nổi. 9 Xin ban cho tôi
tớ Chúa đây, một tâm hồn biết lắng nghe, để cai trị dân Chúa và phân biệt phải trái; chẳng vậy, nào ai có đủ sức cai trị dân Chúa, một dân quan trọng như
thế?"
10
Chúa hài lòng vì vua Sa-lô-môn đã xin điều đó.
11 Thiên Chúa phán với vua: "Bởi vì ngươi đã xin điều đó, ngươi đã
không xin cho được sống lâu, hay được của cải, cũng
không xin cho kẻ thù ngươi phải chết, nhưng đã xin cho được tài phân biệt để xét xử,
12
thì này, Ta làm theo như lời ngươi: Ta ban cho ngươi một tâm hồn khôn ngoan minh mẫn,
đến nỗi trước ngươi, chẳng một ai sánh bằng, và sau ngươi, cũng
chẳng có ai bì kịp.
13
Cả điều ngươi không xin, Ta cũng
sẽ ban cho ngươi: giàu có, vinh quang, đến nỗi suốt đời ngươi không có ai trong các vua được như ngươi.
Phúc Âm:
30
Các Tông Đồ tụ họp chung quanh Đức Giê-su, và kể lại cho Người biết mọi việc các ông đã làm, và mọi điều các ông đã dạy.
31
Người bảo các ông: "Chính anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi
chút." Quả thế, kẻ lui người tới quá đông, nên các ông cũng chẳng có thì giờ ăn uống nữa.
32
Vậy, thầy trò xuống thuyền đi lánh riêng ra một nơi
hoang vắng. 33 Thấy các ngài ra đi, nhiều người
hiểu ý, nên từ khắp các thành, họ cùng nhau theo đường bộ chạy đến nơi, trước cả các ngài. 34 Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su thấy một đám
người rất đông thì chạnh lòng thương, vì họ như bầy chiên không người chăn dắt. Và Người bắt đầu dạy dỗ họ
nhiều điều.
Suy
Niệm:
Phụng vụ hôm
nay mời gọi chúng ta cùng suy tư chủ đề
BIẾT LẮNG NGHE tiếng Chúa và
tiếng tha nhân.
1/
Lắng nghe tiếng Chúa
Lời Chúa Giêsu
mời gọi các môn đệ:
"Chính anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà
nghỉ ngơi đôi chút." Người
tông-đồ cần quí
trọng sự thanh vắng để được nghỉ ngơi bồi
dưỡng: Các tông-đồ
cũng giống như chúng ta dễ cảm thấy mừng vui
khi nhìn thấy kết quả những gì mình
đã hy sinh và được
dân chúng hoan ngênh
nhiệt liệt, dễ làm cho cái
tôi tự mãn trỗi dạy, vì
thế Chúa dạy cần phải lánh riêng
một nơi thanh vắng. Hơn nữa thân xác
con người có giới hạn của nó: Khi con người
làm việc mệt mỏi, họ cần được nghỉ ngơi dưỡng
sức; nếu không họ sẽ dễ dàng bị quá
tải, và làm việc sẽ không đạt
hiệu năng. Nhưng điều quan trọng nhất chính
là hoạt động tông
đồ cần được thăng bằng
qua đời sống cầu nguyện. Nhờ cầu nguyện, người môn
đệ nhận ra được tiếng Chúa,
hầu có thể đáp lại mệnh lệnh
của Ngài.
2/
Lắng nghe tiếng tha nhân.
Người môn đệ
không chỉ biết nghe tiếng Chúa, nhưng còn
phải có đôi tai trái
tim nhậy cảm để nghe được tiếng tha
nhân. Bài đọc
một sách Các Vua cho chúng
ta thấy, khi vua Salômô được
Thiên Chúa ngỏ lời cho
biết, vua muốn xin gì thì
cức xin. Vua Salômô khôn ngoan xin rằng:
"Xin ban cho tôi tớ Chúa đây,
một tâm hồn biết lắng nghe, để cai trị dân
Chúa và phân
biệt phải trái". Và điều
này đã đẹp
lòng Chúa, vì
thế Thiên Chúa không
những ban cho vua được khôn
ngoan biết lắng nghe phải trái, mà
còn cả những điều không xin chính
Thiên Chúa cũng ân
ban.
Tam Thái