CHO TRỌN NIỀM VUI
LỜI CHÚA: Ga 16,23b-28
23b
Khi ấy, Đức Giêsu nói với các môn đệ rằng: “Thật, Thầy bảo thật anh em: anh em
mà xin Chúa Cha điều gì, thì Người sẽ ban cho anh em nhân danh Thầy. 24 Cho đến nay, anh em đã chẳng xin gì nhân danh
Thầy. Cứ xin đi, anh em sẽ được, để niềm vui của anh em nên trọn vẹn.
25 “Thầy
đã dùng dụ ngôn mà nói những điều ấy với anh em. Sẽ đến giờ Thầy không còn dùng
dụ ngôn mà nói với anh em nữa, nhưng Thầy sẽ nói rõ cho anh em về Chúa Cha,
không còn úp mở. 26 Ngày ấy, anh em
sẽ nhân danh Thầy mà xin, và Thầy không nói với anh em là Thầy sẽ cầu xin Chúa
Cha cho anh em. 27 Thật vậy, chính
Chúa Cha yêu mến anh em, vì anh em đã yêu mến Thầy, và tin rằng Thầy từ Thiên
Chúa mà đến. 28 Thầy từ Chúa Cha mà
đến và Thầy đã đến thế gian. Nay Thầy lại bỏ thế gian mà đến cùng Chúa Cha”.
SUY
NIỆM
Con người là một hữu thể luôn khao khát một
cuộc sống hạnh phúc và tràn ngập niềm vui. Có người tìm kiếm niềm vui và hạnh
phúc trong vinh hoa phú quý, địa vị chức quyền hay trong khoái lạc trần gian, những
thứ hạnh phúc mong manh dễ vỡ. Chúng ta thường bị ràng buộc và nô lệ bởi những điều
đến từ thế gian nên không có được niềm vui tròn đầy và hạnh phúc đích thực.
Một người đàn ông nọ rất giàu có nhưng
cuộc sống của anh không có niềm vui. Ngày kia, anh vác một túi vàng bạc châu
báu quyết đi tìm niềm vui. Anh ta băng rừng lội suối đi khắp nơi mà không tìm
được.
Chiều đến, anh buồn rầu ngồi xuống bên
vệ đường thở dài, bỗng có người nông dân đi làm về ngang vừa đi vừa hát rất vui
vẻ. Thấy vậy, người giàu tiến lại hỏi người nông dân có bí quyết gì để cuộc
sống có được niềm vui. Người nông dân vui vẻ cười nói: - Ôi! Tôi nào có bí
quyết gì đâu, thực ra niềm vui đến từ những điều rất đơn giản, chỉ cần anh bỏ
cái túi đang đeo trên lưng kia xuống là có được niềm vui. Người giàu nọ chợt
hiểu ra, mình mang nhiều vàng bạc châu báu, vác nặng quá sắp gãy cả lưng, lúc
nào cũng lo lắng bị trộm cướp, tâm trạng bất an như thế này thì vui làm sao
được? Nghe vậy, người giàu có liền mở túi, lấy vàng bạc chia cho dân nghèo. Anh
ta không chỉ bỏ được gánh nặng trên vai mà còn được nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ
của mọi người.
Câu chuyện của người giàu có trên cho
thấy của cải vật chất không mang đến cho con người sự tự do và niềm vui. Muốn
có được niềm vui đích thực, người Kitô hữu phải có cuộc gặp gỡ thân tình với Thiên
Chúa. Trong lúc truyện trò thân mật với các môn đệ trước khi bước vào cuộc
thương khó, Đức Giêsu đã ân cần căn dặn: “Chúa
Cha yêu mến Thầy thế nào, Thầy cũng yêu mến anh em như vậy. Anh em hãy ở lại
trong tình thương của Thầy. Nếu anh em giữ các điều răn của Thầy, anh em sẽ ở
lại trong tình thương của Thầy như Thầy đã giữ các điều răn của Cha Thầy và ở
lại trong tình thương của Người. Các điều ấy, Thầy đã nói với anh em để anh em
được hưởng niềm vui của Thầy, và niềm vui của anh em được nên trọn vẹn” (Ga
15,9-11).
Niềm vui của các tông đồ là một cảm
nghiệm chân thực khi đáp lại lời mời gọi ở lại trong tình thương của Thầy Giêsu.
Ở lại là gắn kết, là lắng nghe và thấu hiểu. Ở lại để chia sẻ mọi niềm vui nỗi
buồn. Ở lại trong Chúa cũng chính là để sống mãi trong tình yêu thương. Đức
Giêsu ở lại trong Chúa Cha là thi hành ý muốn của Cha, nhờ đó mà có được niềm
vui trọn vẹn và hạnh phúc đích thực.
Từ thời Cựu Ước, ngôn sứ Isaia đã diễn
tả rất sống động niềm vui của ngày Chúa đến. Đó là ngày “Dân dân lũ lượt đưa nhau tới, nước nước dập dìu kéo nhau đi. Rằng: Đến
đây, ta cùng lên núi Đức Chúa, lên nhà Thiên Chúa của Giacóp, để Người dạy ta
biết lối của Người, và để ta bước theo đường Người chỉ vẽ” (Is 2,2-3). Sự
hiện diện của Đức Chúa làm náo nức lòng người, đem lại cảnh hòa bình thịnh vượng.
Mọi chiến binh ngừng chiến, họ lấy gươm đao vũ khí đúc thành cuốc thành cày,
rèn giáo mác nên liềm nên hái. Niềm vui ơn cứu rỗi tràn đầy trong thời Thiên
Sai khiến mọi thụ tạo cùng cất tiếng ca: “Trời
hãy reo hò, đất hãy hân hoan, các núi non hãy bật tiếng reo cười, vì Chúa đã an
ủi dân Người, Người đã chạnh lòng thương những kẻ nghèo khổ” (Is 49,13).
Niềm vui mong chờ Chúa đến được tiếp nối
trong thời Tân Ước. Bài Tin Mừng hôm nay diễn tả niềm vui phát xuất từ Thiên
Chúa. Sau khi Đức Giêsu tiên báo cho các môn đệ biết Người sẽ chịu khổ hình,
còn các ông sẽ bị thế gian tấn công và phải chịu chung một số phận với Thầy. Các
môn đệ tỏ ra hoang mang lo lắng, Đức Giêsu liền trấn an các ông đừng sợ hãi vì
có Đấng Bảo Trợ sẽ đến giúp đỡ. Đức Giêsu khuyên các ông hãy cầu xin Chúa Cha
ban cho những ơn cần thiết để vượt qua cơn gian nan thử thách và tìm thấy niềm
vui đích thực: “Anh em xin Chúa Cha điều
gì, Người sẽ ban cho anh em nhân danh Thầy. Cho đến nay, anh em đã chẳng xin gì
nhân danh Thầy. Cứ xin đi, anh em sẽ được, để niềm vui của anh em nên trọn vẹn”
(c. 23-24). Lời khẳng định của Đức Giêsu là niềm an ủi lớn cho mỗi người chúng
ta. Thiên Chúa là Cha nhân từ sẵn sàng ban nhiều ân sủng nếu cho chúng ta thực
tâm cầu xin.
Chính Đức Giêsu cũng phải đối mặt với
nỗi sợ hãi nhưng Người đã tìm được sự an ủi nhờ liên kết mật thiết với Chúa
Cha. Hành trình lên Giêrusalem và tiến về núi Sọ là nỗi ám ảnh đè nặng trên Đức
Giêsu, nhưng Người đã vượt qua tất cả nhờ sức mạnh của Thánh Thần trong Chúa
Cha yêu dấu. Trong tông huấn Niềm Vui Tin Mừng, Đức Thánh Cha Phanxicô
nhấn mạnh với chúng ta về sự biến đổi mãnh liệt của các môn đệ sau biến cố Chúa
Phục Sinh: “Niềm vui của Tin Mừng là niềm
vui lấp đầy đời sống cộng đồng của các môn đệ, là một niềm vui truyền giáo. Bảy mươi hai môn đệ đã cảm thấy vui mừng khi
trở về từ sứ vụ truyền giáo. Chúa Giêsu đã cảm thấy điều ấy, Người vui mừng
trong Chúa Thánh Thần và chúc tụng Thiên Chúa vì đã mặc khải cho những người
nghèo hèn và những người bé nhỏ. Đó là điều cảm thấy bởi những người đầu tiên
trở lại là những người đầy ngưỡng mộ khi nghe các Tông đồ rao giảng vào ngày lễ
Ngũ Tuần. Niềm vui này là một dấu chỉ cho thấy Tin Mừng được công bố và sinh
hoa trái”.
Chỉ có Chúa mới giải thoát chúng ta khỏi
mọi lo lắng trần gian, khỏi mọi nỗi sợ hãi để tận hưởng niềm vui linh thánh
ngọt ngào. Niềm vui ấy không chỉ biểu hiện qua tiếng cười nhưng còn âm vang
trong những giọt nước mắt, xuyên qua những thất bại. Niềm vui của Chúa không
đọng lại trên những thành công nhưng chan chứa trong cả nỗi mất mát đớn đau.
Có lúc nào đó trong cuộc đời, chúng ta
cũng phải đối mặt với gánh nặng của thân phận con người, của gia đình, vợ chồng
con cái làm chúng ta thất vọng muốn chùn bước. Hãy tựa nương vào sức mạnh của
tình thương và ân sủng Chúa, Người sẽ không lìa bỏ mà còn nâng đỡ để chúng ta
tìm thấy niềm ủi an. Thiên Chúa luôn mời gọi chúng ta đến tận hưởng hạnh phúc, đến
để sống và sống dồi dào. Để có được niềm vui trọn vẹn, chúng ta phải sống gắn
kết mật thiết với Thiên Chúa như cành nho gắn liền với cây nho. Đi vào chiều
sâu của tình yêu chúng ta mới hiểu được giá trị của đau khổ, mới dám dấn thân
phục vụ và sống trọn nghĩa yêu thương.
Lạy
Chúa Giêsu, mỗi khi sống xa cách Chúa tâm hồn chúng con cảm thấy trống vắng u
buồn, xin đổ tràn ân phúc của Chúa trên mọi thụ tạo, giúp chúng con lãnh nhận
niềm vui tuyệt đỉnh của ơn cứu độ. Một khi có sự hiện diện của Chúa, tâm hồn chúng
con tìm được sự bình an đích thực. Chúa đã chết để đem lại cho nhân loại sự
sống mới, xin thánh hóa biến đổi chúng con thành những chứng nhân của Tin Mừng,
luôn hăng say ra đi loan báo tình thương và niềm vui của Chúa cho mọi người
xung quanh. Amen.
Nt. M. Anh Thư, OP