Suy
Niệm Lời Chúa Thứ Năm Tuần IV Phục Sinh
ĐÓN TIẾP THẦY
LỜI
CHÚA: Ga 13, 16-20
16 Sau khi rửa chân cho
các môn đệ, Đức Giêsu nói: “Thật, Thầy bảo thật anh em: tôi tớ không lớn hơn chủ
nhà, kẻ được sai đi không lớn hơn người sai đi. 17 Anh em đã biết những
điều đó, nếu anh em thực hành, thì thật phúc cho anh em! 18 Thầy
không nói về tất cả anh em đâu. Chính Thầy biết những người Thầy đã chọn, nhưng
phải ứng nghiệm lời Kinh Thánh sau đây: Kẻ đã cùng con chia cơm sẻ bánh lại giơ
gót đạp con. 19 Thầy nói với anh em điều đó ngay từ lúc này, trước
khi sự việc xảy ra, để khi sự việc xảy ra, anh em tin là Thầy Hằng Hữu. 20
Thật, Thầy bảo thật anh em: ai đón tiếp Người Thầy sai đến là đón tiếp Thầy, và
ai đón tiếp Thầy là đón tiếp Đấng đã sai Thầy”.
SUY
NIỆM
Ở phía Bắc của tiểu bang Virginia, vào một đêm lạnh cóng, sương tuyết phủ đầy,
có một cụ già đứng bên đường chờ người cho quá giang xe. Không biết cụ đã đợi từ
bao giờ và sẽ phải đợi thêm bao lâu nữa, nhưng cụ vẫn đứng đó run rẩy, kiên nhẫn
chờ đợi.
Có rất nhiều người cưỡi ngựa đi qua
nhưng ông cụ lặng im không vẫy họ. Thậm chí cụ cũng không làm gì để gây chú ý.
Từng người, từng người đi qua chỗ cụ đứng nhưng ông cụ vẫn đứng như một bức tượng
đá. Đêm về khuya, trời càng lạnh và người qua lại thưa thớt dần. Bỗng ông cụ đứng
bật dậy khi có tiếng vó ngựa sắp chạy ngang qua, ông vẫy tay gọi: - Con trai,
liệu con có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường không? Đoạn này nhiều tuyết quá,
ta không đi nổi nữa…Người cưỡi ngựa ghìm cương, nhảy xuống đỡ ông cụ lên ngựa.
Anh ta không chỉ cho ông cụ đi nhờ một đoạn đường mà còn đưa ông về đến tận
nhà.
Trước khi ông cụ vào nhà, người cưỡi ngựa
tò mò hỏi: - Ông ạ, có phải ông đã đứng ở đó từ lâu rồi. Tại sao ông không đi
nhờ sớm hơn? Đường này nhiều người qua lại, sao ông cứ đứng chờ trong khi trời
tối và lạnh như vậy? Ông cụ nhìn vào mắt người cưỡi ngựa và trả lời: - Con
trai, ta ở vùng này đã lâu lắm rồi. Ta có thể nhìn vào mắt một con người và
đoán được về người đó. Khi những người cưỡi ngựa trước đi qua, họ liếc nhìn thấy
ta rồi quay đi ngay. Trong ánh mắt đó không hề có sự quan tâm hay chút tình cảm.
Nên ta nghĩ dù có vẫy thì họ cũng chẳng chịu dừng lại đâu. Nhưng khi con đi tới,
từ đằng xa, con đã nhìn ta và không rời mắt khỏi ta. Trong ánh mắt đó, ta nhìn
thấy sự cảm thương và lo lắng. Và ngay lúc ấy, ta biết con muốn giúp đỡ ta.
Những lời đó thật sự làm cho người cưỡi
ngựa cảm động, ông thành thật nói: - Con rất cảm ơn ông đã nói những lời đó. Hy
vọng rằng con sẽ không bao giờ quá bận rộn đến mức không nhìn thấy những người
khác khi họ cần giúp đỡ…
Người cưỡi ngựa đó không ai xa lạ mà
chính là Thomas Jefferson, vị Tổng thống thứ ba của
nước Mỹ, người đã viết bản Tuyên ngôn độc lập năm 1776. Thái độ của Thomas
Jefferson khiến ông già chú ý và ông đã nhận ra người cưỡi ngựa này mới là người
thật sự biết quan tâm đến người khác. Ông già đã chờ đợi một không phải một con
người mà chờ đợi một tấm lòng. Ông quả là người có con mắt tinh đời và ông đã
không hề nhầm lẫn giữa một người có lòng độ lượng với một người thờ ơ, lãnh đạm.
Đoạn Tin Mừng hôm nay là những lời
trăng trối sau cùng của Thầy Giêsu đối với các môn đệ trước khi Người bước vào
cuộc thương khó. Sau khi cúi xuống rửa chân cho từng môn đệ, Đức Giêsu căn dặn
các ông chú ý phục vụ lẫn nhau như Người đã phục vụ. Hơn nữa khi phục vụ người
khác là chúng ta đang phục vụ chính Thiên Chúa. Đức Giêsu nhắc lại lời của
Đavít “Kẻ đã cùng con chia cơm sẻ bánh lại
giơ gót đạp con” (Tv 41,10) như để nhắc nhở trong số các môn đệ, có người sẽ
phản bội bán Chúa, nhưng không vì thế mà các ông lãng quên bổn phận phải phục vụ.
Chính Thiên Chúa biết trước tất cả những bội phản sẽ xảy ra, nhưng Người vẫn
yêu thương và yêu đến cùng. Ở đây có một sự kết nối rất chặt chẽ, khi thực thi
bác ái, đón tiếp tha nhân là chúng ta đón tiếp chính Thiên Chúa. Tương quan của
chúng ta với Thiên Chúa chỉ triển nở và bền lâu nếu chúng ta duy trì tương quan
với tha nhân. Ngược lại, khi từ chối tha nhân là chúng ta từ chối chính Thiên
Chúa. Không phải chúng ta đến với Chúa, nhưng chính Thiên Chúa đã đến với chúng
ta trước. Người đã đến và tự nguyện ở lại, mang vác mọi gánh nặng khổ đau và tội
lỗi của kiếp người. Đức Giêsu đã trao hiến để lấp đầy mọi khiếm khuyết nơi
chúng ta, đã chết để chúng ta được sống và sống dồi dào.
Trong cuộc sống, giữa dòng đời ngược
xuôi, biết bao lần chúng ta đã bước qua nhau mà không quan tâm để ý đến những
nhu cầu cần thiết của người khác, không biết có một người đang cần chúng ta giúp
đỡ. Trong đời sống thiêng liêng, biết bao lần chúng ta cũng bỏ qua lời mời gọi
của Thiên Chúa, khi từ chối thực thi tình bác ái đối với tha nhân, khi từ chối
trở nên chứng nhân của tình yêu thương. Biết bao lần Chúa mời gọi chúng ta tham
dự vào mầu nhiệm Cứu Chuộc của Thiên Chúa nhưng chúng ta lại từ chối mải mê chạy
theo những cám dỗ mời mọc ngọt ngào của thế gian vật chất, của đam mê xác thịt.
Chúng ta ngồi hàng giờ bên ly cà phê để
nói chuyện phiếm, hàng giờ lang thang trên internet nhưng lại tiếc với Chúa một
giờ cầu nguyện hay tham dự thánh lễ. Thiên Chúa quảng đại yêu thương ban cho
chúng ta một ngày hai mươi bốn giờ, nhưng chúng ta lại tiếc với Chúa, so đo
tính toán trả giá từng phút, ta quá bận rộn đến nỗi không có thời gian dành cho
Chúa. Đến với Chúa, con người không bao giờ thiệt thòi, trái lại chúng ta được
chăm sóc yêu thương, được nâng đỡ, ủi an. Chúa đến với ta ân cần khiêm tốn, ta
đến với Chúa khoe khoang, kể lể và tính toán. Chúa đến với ta tinh tế độ lượng,
tín trung, đùm bọc chở che, Ta đến với Chúa hẹp hòi vị kỷ. “Chúa đến với ta như cơn mưa đầm đìa mát mẻ trên cánh đồng khô hạn cằn
trơ. Mưa không to tát nặng hạt để rồi vội ướt vội khô nhưng triền miên nhẹ
nhàng thẫm đẫm vào mọi ngóc ngách của lòng ta. Những cơn mưa hồng ân, mưa cứu rỗi.
Chúa cũng đến với ta như ánh trăng rằm mùa thu. Ánh trăng sáng tỏa muôn nơi, rọi
chiếu tâm can. Ánh trăng soi tỏ lý trí, ánh trăng của tình yêu săn sóc. Ánh
trăng của cảm thông an ủi, của bao dung tha thứ. Chúa là sự đợi chờ yêu thương không mệt mỏi, tha thứ không giới hạn…(Shipfriendlove
J.C.T).
Giữa dòng đời ngược xuôi Chúa vẫn đứng
đó đợi chờ ta mặc dù phải chịu đựng sự băng giá, sự thờ ơ của lòng người. Chúa
phải chịu đựng những cơn mưa dối trá, những ngông cuồng kiêu căng. Chúa ở lại với
ta, trong ta để thuộc về ta mọi đàng nhưng ta lại tìm mọi cách để tránh né
Chúa, vượt ra khỏi vòng tay yêu thương của Chúa. Chúa thân thiện và gần gũi, ta
lạnh nhạt thờ ơ. Chúa đong đầy những đấu đã dằn đã lắc, ta gạt lọc cắt xén chê
bai. Chúa thân hành đến với ta, còn ta thì ngại ngùng xa cách.
Lạy Chúa, xin dạy con biết tình yêu
Chúa sâu thẳm đến dường nào, để con biết sống cho trọn tình yêu ấy. Xin ở lại
bên con, và con cũng ước mong ở lại bên Chúa. Xin Chúa đừng bước qua đời con,
hãy níu kéo con ở lại bên Chúa mãi mãi vì chỉ có Chúa là niềm vui đích thực của
đời con. Amen.
Nt. M. Anh Thư, OP