Suy
Niệm Lời Chúa Tuần III Mùa Phục Sinh
BÁNH TRƯỜNG SINH
Lời Chúa: Ga 6, 30-35
30 Họ lại hỏi: "Vậy chính ông, ông làm được dấu
lạ nào cho chúng tôi thấy để tin ông? Ông sẽ làm gì đây?31 Tổ tiên
chúng tôi đã ăn man-na trong sa mạc, như có lời chép: Người đã cho họ ăn bánh bởi
trời." 32 Đức Giê-su đáp: "Thật, tôi bảo thật các ông,
không phải ông Mô-sê đã cho các ông ăn bánh bởi trời đâu, mà chính là Cha tôi
cho các ông ăn bánh bởi trời, bánh đích thực,33 vì bánh Thiên Chúa
ban là bánh từ trời xuống, bánh đem lại sự sống cho thế gian."34
Họ liền nói: "Thưa Ngài, xin cho chúng tôi được ăn mãi thứ bánh ấy."35
Đức Giê-su bảo họ: "Chính tôi là bánh trường sinh. Ai đến với tôi, không hề
phải đói; ai tin vào tôi, chẳng khát bao giờ!
Suy niệm:
"Thật,
tôi bảo thật các ông, không phải ông Mô-sê đã cho các ông ăn bánh bởi trời đâu,
mà chính là Cha tôi cho các ông ăn bánh bởi trời, bánh đích thực”. Đó là câu trả
lời của Đức Giê-su, khi dân chúng đang nhớ đến và hỏi Ngài về man-na, một thứ
lương thực nuôi thân xác mà cha ông họ đã được Thiên Chúa ban.
Trước
những dấu lạ mà Đức Giê-su đã làm trong dân chúng, có hai thái độ đón nhận: một
số thì tin theo với niềm xác tín “Ông này là Đấng Mê-si-a”, nhưng còn số đông
còn lại thì dè chừng, họ luôn đòi một dấu chỉ rõ ràng, khả giác để thuyết phục
lý trí và tâm hồn họ. Họ chính là những người chúng ta bắt gặp trong bài tin mừng
hôm nay.
Trước
những lời giảng báo bạo của Đức Giê-su, kèm với phép lạ hóa bánh ra nhiều, dân
chúng đã lũ luọt đi theo Ngài. Họ theo ngài vì tính hiếu kỳ, về phép lạ điềm
thiêng mà Ngài đã làm trước mắt họ. Thế nhưng,
nhiêu đó vẫn chưa đủ với họ, họ đòi hỏi ở Đức Giê-su một điều gì đó cụ
thể hơn nữa, để họ có thể minh nhiên xác tín Đức Giê-su chính là Đấng phải đến
thế gian.
Với
phép lạ hóa bánh ra nhiều, họ nhớ tới thứ bánh man-na ngày xưa cha ông họ đã được
hưởng dùng mà không phải vất vả làm ra. Họ cũng khát khao được thứ bánh như thế,
điều này Đức Giê-su đã nói vơi họ "Thật, tôi bảo thật các ông, các ông đi
tìm tôi không phải vì các ông đã thấy dấu lạ, nhưng vì các ông đã được ăn bánh
no nê” (c. 26). Họ muốn Đức Giê-su cũng làm cho họ như Thiên Chúa đã làm cho
cha ông họ, nói theo rõ hơn, họ tìm đến với Đức Giê-su là vì “cái bụng đói” chứ
không hoàn toàn vì Ngài là Đấng Mê-si-a. Chúng ta ngày nay cũng vậy, ta hay đến
với Chúa để xin Ngài thỏa mãn cho ta những nhu cầu vật chất, nhưng lại quên mất
ân sủng mà Thiên Chúa luôn ban cho mỗi người.
Chính
thái độ này của dân chúng, Đức Giê-su lại lần nữa phải xác quyết với họ: "Thật, tôi bảo thật các ông, không phải
ông Mô-sê đã cho các ông ăn bánh bởi trời đâu, mà chính là Cha tôi cho các ông
ăn bánh bởi trời, bánh đích thực, vì bánh Thiên Chúa ban là bánh từ trời xuống,
bánh đem lại sự sống cho thế gian." Ông Mô-sê chỉ là thừa lệnh của
Thiên Chúa, là lợi khí mà Thiên Chúa đã dùng để nói và làm cho dân chúng. Chính
Thiên Chúa mới là ân sủng thật, mới là bánh thật cho con người. Man-na chỉ là một
cách cụ thể để diễn tả ân sủng thâm sâu qua nó, chứ bản thân man-na không phải
là ân sủng, nó chỉ là vật chất mà ân sủng, tình yêu của Thiên Chúa mang lại. Quả
vậy, những hình ảnh trong Tin Mừng Gioan luôn mang hai ý nghĩa: nghe tới “đói”
phần xác thịt thì phải nghĩ tới cơn đói tinh thần, thấy thức ăn vật chất thì hãy
nghĩ tới thức ăn tinh thần. Bánh hóa nhiều, chỉ là cách mà qua đó Đức Giê-su muốn
nói về một thứ thần lương khác chính là “Bánh sự sông”, chính là thân thể của
chính Ngài. "Chính tôi là bánh trường sinh. Ai đến với tôi, không hề phải
đói; ai tin vào tôi, chẳng khát bao giờ”.
Dân
chúng chỉ có thể đón nhận thần lương ấy khi và chỉ khi bản thân họ có một niềm
xác tín, phép lạ chẳng thể xáy ra, nếu người “đói khát” ấy không có một lòng
tin mạnh mẽ vào thiên chúa. Ngày nay chúng ta cũng vậy, thường hay để ý đến những
sự kiện, những dấu chỉ là thường mà ân sủng Chúa mang lại như được khỏi bệnh,
được tai qua nạn khỏi các tỏ tường mà ít khi nhớ đến chiều kích thánh thiêng
bên trong ngang qua những dấu chỉ lạ thường ấy. Thay vì ta tín thác hơn nơi
Chúa, qua các dấu lạ từ anh chị em được Thiên Chúa ban, thì chính ta lại bị mê
hoặc bởi những dấu chỉ bề ngoài ấy và tôn sùng “người” được Thiên Chúa sử dụng
để thông ban ân sủng.
Mỗi
khi ăn, ta làm điều mà không nhà khoa học nào có thể làm: ta đưa vào trong mình
một vật chất để giúp ta có sự sống. Thức ăn trở nên thành phần của cơ thể ta.
Biết thế nên Chúa Giêsu quyết định ẩn mình trong tấm bánh và trở nên lương thực
cho linh hồn, bởi linh hồn ta cần được nuôi dưỡng bằng thần lương như thế, chứ
không phải là thứ thực phẩm như thể xác. Đức Giêsu đã khẳng định với chúng ta:
“Chính tôi là bánh trường sinh, ai đến với tôi, không hề phải đói, ai tin vào
tôi chẳng khát bao giờ”. Chúng ta hãy tin như vậy, vì chỉ khi tin sự nhiệm mầu
mới nên hữu ích cho chính mình.
Lạy
Chúa, giữa cuộc đời đầy cám dỗ. Có biết bao cám dỗ mời mọc chúng con xa Chúa.
Có biết bao cám dỗ lôi kéo chúng con đi sai đường lối và những huấn lệnh của
Chúa. Có biết bao cám dỗ ngọt ngào, khiến nhiều phen chúng con đã để lòng mình
chiều theo những tư tưởng xấu xa, những tham lam ích kỷ, những đam mê thấp hèn.
Xin tha thứ những yếu đuối của lòng trí chúng con. Xin giúp chúng con vượt thắng
những cám dỗ bằng việc luôn hướng về trời cao. Nơi đó có hạnh phúc tròn đầy bên
Chúa. Xin giúp chúng con đừng để lòng mình chìm đắm trong những đói khát vật chất
thế gian, nhưng biết khát khao say mê Thánh Thể Chúa là thần lương ban tặng cho
chúng con sự sống vĩnh hằng. Xin giữ gìn sự thanh sạch tâm hồn con, ngõ hầu con
luôn xứng đáng là đền thề cho Chúa ngự trị. Amen.
(Xuân
Hạ OMI)