Suy Niệm Lời Chúa Thứ Tư Tuần Bát Nhật Giáng Sinh
Lễ Kính Thánh Gioan Tông Đồ
Lời Chúa: Ga 2,2-8
Ngày thứ nhất
trong tuần, 2 bà Ma-ri-a Mác-đa-la liền chạy về gặp
ông Si-môn Phê-rô và người môn đệ Đức Giê-su thương mến. Bà nói : “Người ta đã
đem Chúa đi khỏi mộ ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu.”
3 Ông Phê-rô và môn đệ kia liền đi ra
mộ. 4 Cả hai người cùng chạy. Nhưng môn đệ
kia chạy mau hơn ông Phê-rô và đã tới mộ trước. 5 Ông cúi xuống và nhìn thấy những băng
vải còn ở đó, nhưng không vào. 6 Ông Si-môn Phê-rô theo sau cũng đến
nơi. Ông vào thẳng trong mộ, thấy những băng vải để ở đó, 7 và khăn che đầu Đức Giê-su. Khăn này
không để lẫn với các băng vải, nhưng cuốn lại, xếp riêng ra một nơi. 8 Bấy giờ người môn đệ kia, kẻ đã tới mộ
trước, cũng đi vào. Ông đã thấy và đã tin. (Ga 20,2-8)
Suy niệm:
Thưa cộng đòan, hôm nay mới
là ngày thứ 3 trong tuần bát nhật Giáng sinh. Niềm vui lễ Chúa Giáng Sinh đang
còn hiện rõ trên khóe mắt, trên môi cười, trên gương mặt rạng rỡ của người Kitô
hữu. Giáo Hội lại đưa vào phụng vụ lễ kính thánh Gioan tông đồ, đọan trích tin
mừng Ga 20, 2-8 lại chẳng đề cập chút gì về Chúa Giáng sinh, nhưng lại nói về
biến cố phục sinh của Đức Giêsu. Vậy đâu là sự nối kết giữa hai mầu nhiệm Giáng
Sinh và Phục Sinh? Trong khi tin mừng Gioan cũng không thấy có trình thuật nào
về biến cố Chúa sinh ra. Thiết nghĩ, chúng ta cần quan sát hai nhân vật Maria
Mácđala và Gioan để tìm ra câu trả lời.
Bà Maria đi thăm mộ lúc trời
còn tối, có lẽ cả đêm trước bà đã không chợp mắt, chỉ mong trời mau sáng để lên
đường ra thăm mộ Chúa. Ai có thể hiểu được trái tim của bà, tình yêu đã khiến
bà theo Chúa, đứng dưới thập giá (Ga19, 25) tham dự việc mai táng Thầy Giêsu
(Mt 27, 61)… Bây giờ bà lại là người trước tiên ra thăm mộ, trứơc cả môn đệ được
Giêsu thương mến. Nhưng, một cảnh tượng thật kinh khủng, bà hốt hoảng, nghẹn lời:
tảng đá che mộ đã bị lăn ra, xác Thầy biến mất, …Ai! Ai! ai đã ăn cắp xác
Chúa?! Bà hốt hoảng chạy về báo tin cho 2 môn đệ và nghĩ rằng có kẻ đã ăn cắp
xác Thầy. Vấn đề duy nhất mà Maria lo âu là: họ để xác người ở đâu (Ga 20, 2.13.15),
bà cần biết chỗ đó để lấy ngay xác Thầy về. Maria chẳng nghĩ gì đến chuyện Chúa
đã phục sinh, bà chỉ mong tìm thấy xác Thầy đã chết. Bà chạy về kéo theo Phêrô
và Gioan chạy đến mộ, những bước chân hối hả vội vàng. Bà bật khóc, lại là ngôi
mộ trống, Chúa đâu rồi; ai đã lấy xác Chúa đi? Đó là Maria, một tình mến đặc biệt
cho Chúa.
Phêrô và Gioan chạy đến mộ,
cửa mồ mở toang, ngôi mộ trống và những băng vải đặt ở đó rất gọn gàng, riêng
khăn che đầu Đức Giêsu thì được cuộn lại, để riêng ra. Khi thấy những điều ấy,
Gioan tin rằng Thầy đã phục sinh. Mà cũng chẳng có ai ăn cắp xác mà lại để lại
gọn gẽ khăn liệm.
Quả là một sự đặc sắc
trong tin mừng Gioan “Niềm vui phục sinh được khởi đi bằng sự hốt hoảng nhưng lại
được bùng nổ trong hoan lạc nhờ đức tin”. Chúng ta cần có lòng mến thiết tha của
bà Maria Mácđala, nhưng cũng cần có sự nhạy cảm để tin như Gioan. Khi tin, người
ta dễ dàng đọc ra ý nghĩa của các biến cố: ý nghĩa của một hài nhi được sinh ra
trong khó nghèo, ý nghĩa của cái chết bi đát trên núi sọ, ý nghĩa ngôi mộ trống
và tấm khăn liệm gọn gàng. Đó là điểm mấu chốt gắn kết hai mầu nhiệm Giáng Sinh
và Phục Sinh trong Công Giáo chúng ta. Chúng ta đang hân hoan mừng Chúa Giáng
Sinh, không phải vui vì Vị Thiên Chúa được sinh ra để chết, nhưng vui vì Đấng Cứu
Tinh sinh ra để phục Sinh và làm cho những ai tin được sự sống vĩnh cửu. Chỉ
khi xác tín như thế, niềm vui Giáng Sinh của người Kitô hữu mới trọn vẹn.
Đến đây tôi lại suy tư về
đời sống đức tin của mình. Trong cuộc sống, ta cần có lòng tin để khỏi rơi vào
hốt hoảng hay thất vọng trước những thất bại, đổ vỡ mất mát trong cuộc đời. Đời
mỗi người lắm khi giống như ngôi mộ trống trải, những gì chúng ta yêu quý nay
chẳng còn, những gì ta đôn đáo tìm kiếm nay đã mất và ta rơi những giọt nước mắt
đau khổ như bà Maria khi không nhìn thấy Chúa nữa (Ga 20, 11). Nhưng, nếu ta
không chấp nhận được mất mát, đổ vở, hay thất bại…để đọc ra ý nghĩa của nó; thì
cũng giống như sự mong uớc ban đầu của Maria là xác Chúa cứ nằm yên trong mồ để
bà đến thăm. Nếu Đức Giêsu cứ nằm yên trong mồ, thì làm gì có chuyện Phục Sinh?
Bà Maria chẳng bao giờ tìm thấy xác của Thầy trong mộ, nhưng bà sẽ gặp Đấng Phục
Sinh bên ngoài mộ đá. Chúng ta cũng vậy, hãy bước ra khỏi bản thân mình, khỏi
cái xu hướng chiếm hữu của mình, để gặp Chúa nơi anh em, nơi tha nhân đặc biệt
là ngừơi nghèo khó.
Lạy Chúa Giêsu Phục Sinh,
vì Chúa đã phục sinh nên chúng con không còn gì phải sợ hãi, nhưng ngược lại
lòng thư thái hân hoan. Vì Chúa đã phục sinh, nên trong lòng chúng con niềm vui
Giáng Sinh thêm trọn vẹn, vì Chúa giáng trần là để chúng con được sống, được ơn
cứu độ và lòng chúng con xác tín. Xin Chúa tiếp nối niềm vui Giáng sinh nơi mỗi
chúng con bằng thái độ sống hân hoan đầy xác xin, để niềm niềm vui ơn cứu độ ấy
lan tỏa đến hết mọi người chúng con gặp gỡ. Amen!
(Xuân Hạ, OMI)