CHÚA NHẬT 14 TN B
GỠ BỎ ĐỊNH KIẾN BẰNG CÁCH SỐNG YÊU THƯƠNG
Người ta kể lại rằng: khi Đức Hồng Y Ron-cal-li được bầu làm Giáo hoàng với tước hiệu Gioan 23, vì xuất thân từ một gia đình nông dân nghèo, với hình dáng mập mạp, quê mùa, chất phát, thì nhiều người đã khóc cho Giáo hội sắp đến ngày tàn. Họ nói rằng, Giáo Hội không còn ai hay sao, mà phải bầu một ông lão gần đất xa trời với cái tuổi 77 tuổi lên lãnh đạo. Nhưng có ngờ đâu con người khiêm tốn, bình dân, giản dị và vui tươi ấy đã thu hút mọi người. Và chỉ thời gian rất ngắn sau đó, báo chí đã đưa những tin “giật gân” về ông già hồn nhiên, vui vẻ, mà tin làm cho mọi người sửng sốt nhất là việc tuyên bố họp Công Đồng Chung Vatican 2, thực hiện cuộc canh tân vĩ đại cho Giáo hội và cả thế giới. Cũng từ đó, ngài đã trở thành một “siêu sao”của thời đại, trổi vượt hơn các vị tiền nhiệm của mình.
Có một điều tương tự cũng đã xảy ra với Chúa Giêsu. Sau thời gian miệt mài rao giảng ở Caphácnaum và quanh biển hồ Galilê, Chúa Giêsu trở về Nagiarét, quê hương dấu yêu. Những tưởng sự hiện diện cũng như những lời rao giảng trong Hội đường Do thái của Ngài sẽ được người thân cũng như dân làng Nagiarét đón nhận hay ít nữa cũng có điều gì đó tự hào về người con của dân làng. Nhưng không, với con mắt định kiến, thiển cận và hẹp hòi, những người đồng hương với Chúa đã không nhận ra khuôn mặt thật của Ngài. Họ không tin Ngài là một tiên tri, lại càng không thể tin Ngài là Đấng Cứu Thế, bởi vì xưa nay, họ nuôi quan niệm sai lầm về Đấng Cứu Thế. Theo họ thì Vị Thiên Sai phải là một nhà lãnh đạo chính trị lỗi lạc, một nhà cải cách xã hội tài ba, một vị tướng lãnh tài giỏi, bách chiến bách thắng, để có thể đưa dân tộc họ lên hàng bá chủ hoàn cầu. Đấng Thiên Sai Cứu Thế thì phải xuất thân từ dòng dõi “trâm anh thế phiệt”, phải là một “trang anh hùng xuất chúng” đầy uy thế và quyền lực. Đàng này, ông Giêsu này thì quá nghèo nàn, tầm thường, từ xuất xứ, lý lịch gia đình đến nghề nghiệp và địa vị xã hội. Trước mắt họ, Ngài chỉ là một anh thợ đụng, một kẻ từng làm thuê cho họ, từ việc đóng chuồng gà đến việc dựng nhà, sửa cửa,… làm sao lại có thể trở thành một tiên tri nổi danh trong một thời gian ngắn? Một người như vậy mà có thể là ngôn sứ, là Đấng Mêsia ư? Trăm lần không, ngàn lần không. Vì thế, họ không tin. Họ đã để lỡ mất một cơ hội đón nhận ân phúc từ trên cao, đã để lỡ cơ hội đón tiếp Đấng Cứu Thế, đón nhận ơn cứu chuộc. Thật là thiệt hại cho làng quê Nagiarét. Vì họ không tin, nên Chúa Giêsu không thể làm phép lạ nào ở đó. Ngài bỏ họ mà đi, không bao giờ trở lại Nagiarét nữa.
Lắng nghe tin mừng hôm nay, có lẽ chúng ta thầm trách dân làng Nagiarét đã tẩy chay Chúa hoặc tiếc thay cho họ vì họ đã bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng. Nhưng biết đâu, hằng ngày chúng ta cũng đã bỏ lỡ biết bao nhiêu cơ hội như thế vì quan niệm hay cái nhìn hẹp hòi của chúng ta. Ta đã bỏ lỡ không tiếp đón Chúa đến thăm khi ta bịt mắt, làm ngơ trước những cảnh ngộ nghiệt ngã chung quanh; khi ta bưng tai không nghe những tiếng kêu than khóc lóc ; khi ta ngoảnh mặt quay lưng trước những nạn nhân của thiên tai hoạn nạn. Khi vì tính ganh tị mà ta không nhìn thấy những ưu điểm tốt lành nơi tha nhân. Khi ta để cho thành kiến len lỏi vào óc phán đoán của ta để rồi ta đánh giá lời nói hay việc làm của người khác chỉ dựa trên bằng cấp, sự nghiệp, chức quyền và gia cảnh của họ. Khi ta để cho óc hẹp hòi lấn át nên khi nghe những lời nói hay việc làm mang khuyết điểm của người khác ta vội vã đóng cửa lòng lại, không tìm đến với họ, không cho họ cơ hội để bày tỏ lý do. Khi ta có cái nhìn nông cạn hay thái độ quen quá hoá nhàm xâm chiếm tư tưởng của ta, để rồi gặp người khác lướt qua một vài lần, nói mấy lời xã giao mà đã kết luận người đó tốt xấu. Hay khi buồn giận một linh mục nào đó mà không tìm đến thờ phượng Chúa ở bất cứ nhà thờ công giáo nào khác thuận lợi, thì chẳng phải là hành động giận cá chém thớt, khước từ Chúa hay sao?
Như vậy Lời Chúa hôm nay là lời nhắc nhở và mời gọi chúng ta phải xác định lập trường, thái độ của mình đối với Chúa cũng như đối với anh chị em xung quanh. Ở trên đời có rất nhiều sự việc xảy ra mà chúng ta không ngờ tới, không dám nghĩ tới, nhưng nó vẫn cứ xảy ra, huống hồ người anh em của chúng ta, hôm qua họ là người thô lổ cộc cằn, nhưng hôm nay họ trở nên hiền lành dễ thương, hôm qua họ buôn gian bán lận, hôm nay họ trở thành kẻ lương thiện, hôm qua họ là tên không ra gì, nhưng hôm nay họ trở thành một linh mục, một tu sĩ, một nữ tu...cho nên, đừng nhìn cái ngày hôm qua của người anh em để rồi có thành kiến là họ không tốt, nhưng hãy nhìn cái việc làm ngày hôm nay của họ để khuyến khích và động viên.
Nguyện xin Chúa giúp chúng ta đủ khôn ngoan nhận ra giá trị lớn lao của nhau, để có thái độ tôn trọng và tri ân. Xin Chúa ban cho chúng ta một tâm hồn rộng mở và giầu lòng quảng đại để chúng ta đón nhận nhau trong yêu thương. Bởi, có yêu thương, ta sẽ không còn đố kỵ, không còn kỳ thị, không còn chấp nhất, không còn định kiến, không thiển cận và cũng hết hẹp hòi. Nguyện xin Chúa chúc lành cho những cố gắng sống yêu thương của mỗi người chúng ta. Amen
Lm Paul Nguyễn Nguyên