Thứ Tư Tuần Bát Nhật Phục Sinh
LỜI CHÚA VÀ THÁNH THỂ
LỜI CHÚA: Lc 24,13-35
13Cũng ngày hôm ấy, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một lảng kia tên là Em-mau, cách Giê-ru-sa-lem chừng mười một cây số. 14 Họ trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra.15 Đang lúc họ trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức Giêsu tiến đến gần và cùng đi với họ. 16 Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người. 17 Người hỏi họ: “Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy?” Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu.
18 Một trong hai người tên là Cơ-lê-ô-pát trả lời: “Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay.”19 Đức Giê-su hỏi: “Chuyện gì vậy?” Họ thưa: “Chuyện ông Giêsu Na-da-rét. Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân.20 Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và đã đóng đinh Người vào thập giá. 21 Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en. Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi. 22 Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm,23 không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra báo rằng Người vẫn sống.24 Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y như các bà ấy nói; còn chính Người thì họ không thấy.”
25 Bấy giờ Đức Giêsu nói với hai ông rằng: “Các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ! 26 Nào Đấng Kitô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao? 27 Rồi bắt đầu từ ông Mô-sê và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh.
28 Khi gần tới làng họ muốn đến, Đức Giêsu làm như còn phải đi xa hơn nữa.29 Họ nài ép Người rằng: “Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn.” Bấy giờ Người mới vào và ở lại với họ.30 Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ. 31 Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất, 32 Họ mới bảo nhau: “Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?”
33 Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở lại Giê-ru-sa-lem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp tại đó. 34 Những người này bảo hai ông: “Chúa chỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Si-mon.” 35 Còn hai ông thì thuật lại những việc đã xảy ra dọc đường, và mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay là một trong những trang Tin Mừng Phục Sinh đẹp nhất. Vì không những Thánh sử Luca qua chương 24,13-35 này nói về việc Chúa Giêsu sống lại và hiện ra với các môn đệ, nhưng còn nhắc lại hai phần quan trọng trong đời sống kitô hữu, đó là bàn tiệc Lời Chúa và bàn tiệc Thánh Thể.
Sự việc xảy ra vào ngày thứ nhất trong tuần với địa danh là làng Em-mau, có hai môn đệ đang buồn rầu trở về quê quán trong nỗi niềm thất vọng vì: Thầy đã chết. Giữa lúc con người sầu não, tuyệt vọng, Chúa Giêsu hiện đến và chen vào giữa câu chuyện cuộc đời của họ. Thiên Chúa vẫn thế. Ngài hiện diện và đồng hành với chúng ta, mặc dầu đôi lúc chúng ta không chú ý đến Ngài. Có lẽ do quá quan tâm và để gánh nặng cuộc đời chồng chất, hai môn đệ đã không nhận ra Chúa. Chúa Giêsu quyết định gỡ rối cho các ông: “Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy?” (c. 17). Được dịp trút bầu tâm sự, một người đã lên tiếng trách nhẹ Chúa Giêsu “có lẽ ông là người duy nhất trú ngụ tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện xảy ra trong thành mấy bữa nay.”(c.18). Chúa Giêsu vẫn kiên trì: “chuyện gì vậy?”. Ngài muốn các ông bày tỏ nỗi lòng và họ đã kể cho Chúa Giêsu nghe mọi việc và một nhân vật “đó là ông Giêsu Na-da-rét” về tính cách nhân vật “là một ngôn sứ đầy uy thế”, về sự kiện “người đó bị án tử hình, bị đóng đinh… nhưng vẫn sống”, về người làm chứng “mấy người đàn bà; thiên thần hiện ra…” (c.19-24)
Chỉ đợi đến lúc này, Chúa Giêu bắt đầu công việc của Ngài. Ngài trách cứ các ông cứng lòng không tin vào các lời ngôn sứ đã chép trong Kinh Thánh và các ông cũng chẳng còn nhớ những lần tiên báo về cuộc khổ nạn và Phục Sinh của Ngài, mọi lời Ngài nói, mọi việc Ngài làm trước khi lên Giê-ru-sa-lem chịu khổ hình (c.26). Ngài kiên nhẫn với lòng trí ngu muội của họ và lần lượt giải thích Kinh Thánh từ Cựu Ước với các ngôn sứ và những điều có liên quan đến Ngài (c.27). Chúng ta chẳng lạ gì khi thấy các môn đệ là những người cùng ăn, cùng sống với Ngài, nghe biết bao bài giảng mà nay khi “làm bài cuối khóa” lại chẳng đạt điểm nào. Đó cũng là tâm trạng của mỗi người chúng ta, khi mỗi ngày chúng ta nghe Lời Chúa, đọc Lời Chúa, suy gẫm mà vẫn không hiểu không nhận ra ý định của Thiên Chúa trong cuộc đời và trong lịch sử nhân loại. Trong chúng ta, thậm chí có người coi thường Lời Chúa, chẳng bao giờ lắng nghe và có khi còn sống trái ngược với Lời Chúa dạy. Có người còn biến Lời Chúa thành phương tiện lợi dụng lòng nhân của người khác, ép buộc người khác phải thực hiện theo ý của mình. Đó là khi chúng ta bắt Thiên Chúa hoặc tạo ra một Thiên chúa như lòng ta mong muốn, chứ không theo như bản tính của Ngài.
Mặc dầu Chúa Giêsu đã giảng giải cho hai môn đệ một bài thật dài, nhưng các ông vẫn chưa nhận ra Đấng mà họ đang tìm kiếm nay đang ở trước mặt. Họ chỉ như chợt nhận ra đây chẳng là người đồng hành và nài ép: “Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều” (c.29), lúc này, Chúa Giêsu đã thực hiện bài giảng thứ hai bằng một động tác quen thuộc của một vị Thầy, một Thiên Chúa của họ “cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao” (c.30). Lúc này, con mắt đức tin của họ mới chợt bừng mở và nhận ra Chúa Giêsu. Màn kết thúc được khép lại khi mục đích củng cố đức tin của Chúa Giêsu lên đến đỉnh điểm và lúc này họ mới rà soát lại lòng mình thấy bừng cháy khi nghe Ngài giải thích Kinh Thánh.(c.31).
Niềm tin đưa đến hành động. Thánh Luca dùng từ “ngay lúc ấy” để nói lên một cử chỉ vội vã, không chần chừ hay do dự. Khi niềm vui và hy vọng bừng sáng trong lòng. Hai môn đệ quên cả nỗi sợ hãi trời đêm nguy hiểm và lập tức quay trở về Giê-ru-sa-lem chia sẻ niềm vui gặp gỡ Chúa Phục Sinh (c.33-35). Đó chính là niềm vui và cũng là tâm tình của những người gặp được Thiên Chúa trong cuộc đời. Họ không giữ cho riêng mình và không thể giữ kín lâu được nên đã hân hoan ra đi loan báo Tin vui ấy trên những cánh đồng truyền giáo xa xôi.
Lạy Chúa, đó cũng là sứ mệnh của những người Kitô hữu chúng con, khi trong cuộc đời chúng con đã gặp Chúa. Xin cho chúng con biết mau mắn chia sẻ tin vui ấy cho mọi người là đem Chúa vào trong môi trường sống, trong công việc bổn phận hằng ngày của chúng con, cho những người chúng con gặp gỡ, cùng làm việc, cùng học tập và hơn nữa cho cả những người không có cùng niềm tin Chúa Phục Sinh, ánh sáng huy hoàng của Chúa Phục Sinh soi tỏ và lan tỏa trên thế giới này, một thế giới đầy bóng đêm tội lỗi, một thế giới đang vắng bóng Thiên Chúa. Amen.
Nữ Tỳ Thánh Thể