Đọc và chia sẻ Tông huấn Niềm Vui
Tin Mừng Số 14
Vùng trời của cái đẹp
14. Trong
khi chú ý lắng nghe những thúc đẩy của Chúa Thánh Thần, Đấng giúp chúng ta cùng
nhau đọc các dấu chỉ thời đại, Hội Nghị Thường Kỳ Lần Thứ XIII của Thượng Hội Đồng
Giám Mục đã nhóm họp từ 7- 28 tháng 10 năm 2010 để thảo luận đề tài: Tân Phúc
Âm hóa để thông truyền Đức Tin. Thượng Hội Đồng đã tái khẳng định tân phúc âm
hóa là một lời kêu gọi được gửi tới mọi người và được thực hiện trong ba lãnh vực
chính.[10]
Thứ
nhất, chúng ta có thể nhắc đến lãnh vực thừa tác mục vụ thông thường, được
“sinh động hoá bởi lửa của Thần Khí, để đốt cháy tâm hồn những tín hữu thường
xuyên tham dự việc phụng tự cộng đoàn và tụ họp vào Ngày của Chúa để được nuôi
dưỡng bằng Lời và Bánh sự sống trường sinh của Ngài”.[11] Trong loại người này chúng ta cũng có thể kể những tín hữu vẫn duy trì
một đức tin sâu xa và chân thành, biểu lộ đức tin bằng các cách khác nhau,
nhưng ít khi tham dự việc thờ phượng.
Một
lãnh vực thứ hai là thành phần “những người đã rửa tội nhưng không sống những
đòi hỏi của phép Rửa” [12] những người thiếu một mối quan hệ có ý nghĩa với Hội Thánh và không
còn cảm nghiệm niềm an ủi phát sinh bởi đức tin. Trong mối quan tâm từ mẫu của
mình, Hội Thánh tìm cách giúp họ trải nghiệm một sự hoán cải để phục hồi niềm
vui của đức tin cho tâm hồn họ và khơi dậy nơi họ một sự dấn thân cho Tin Mừng.
Sau
cùng, chúng ta không thể quên rằng loan báo Tin Mừng trước hết và trên hết là
giảng Tin Mừng cho những người không biết Đức Giêsu Kitô hay luôn luôn chối bỏ
Ngài. Nhiều người trong số họ vẫn đang âm thầm tìm kiếm Thiên Chúa, được dẫn dắt
bởi ước vọng muốn thấy mặt Người, thậm chí tại những nước vốn có truyền thống
Kitô giáo lâu đời. Tất cả họ có quyền đón nhận Tin Mừng. Người Kitô hữu có bổn
phận rao giảng Tin Mừng cho mọi người, không loại trừ bất kỳ ai. Thay vì tỏ ra
muốn áp đặt những bó buộc mới, người Kitô hữu phải tỏ ra như là những người muốn
chia sẻ niềm vui của mình, chỉ ra một chân trời của cái đẹp, và mời gọi mọi người
khác tới dự một bữa tiệc ngon. Hội Thánh phát triển không phải bằng việc chiêu
dụ, nhưng “bằng sức thu hút”.[13]
Đời sống trong Thánh Thần : Vùng trời của cái đẹp –
địa đàng – Thiên Chúa vui thích ở với con
người.
Được Thánh Thần Thiên Chúa hướng dẫn, con người vui
thỏa trước tôn nhan Thiên Chúa. Vùng đất của Thánh Thần đầy hoa trái ngon ngọt,
xanh tươi, con người tắm mát trong ân sủng. ngỡ ngàng trước hoa trái của Thánh
Thần là bác ái, hoan lạc, bình an, nhẫn nhục, nhân hậu, từ tâm, trung tín, hiền
hòa. tiết độ (Gl 5,20-21).
Ngay trong buổi đầu của Hội Thánh sơ khai, các tín
hữu sau khi đã lãnh nhận phép rửa nhân danh Đức Giêsu Kitô để được ơn tha tội,
cùng lúc nhận được ân huệ là Thánh Thần, thì tất cả đã cùng nhau quây quần
chung quanh bàn tiệc lời Chúa và Thánh Thể: “Các tín hữu chuyên cần nghe các
tông đồ giảng, luôn luôn hiệp thông với nhau, siêng năng tham dự lễ bẻ bánh, và
cầu nguyện không ngừng” (Cv 2,42).
Được nuôi dưỡng bằng những bữa tiệc ngon, người tín
hữu lớn lên mạnh mẽ trong thần khí và sự thật, vì thế khi Hội Thánh ở Giêrusalem
phải trải qua một cơn bắt bớ dữ dội, ngoài các tông đồ ra, mọi người đều phải tản
mác về các miền quê vùng Juđêa và Samari…thì những người phải tản mác này đi khắp
nơi loan báo lời Chúa (Cv 8,1.4). Thật vậy, một khi “các tín hữu nhờ Thần Khí
mà sống, thì nay cũng nhờ Thần Khí mà tiến bước (Gl 5,25), và thế là những bữa
tiệc lời Chúa tiếp tục được dọn ra cho mọi người khắp mọi nơi, không cứ phải từ
miệng các tông đồ, mà là nơi miệng các tín hữu ngay trong cơn ly tán,
Lời Chúa, lời hằng sống, lời ban sự sống, mở ra chân
trời của cái đẹp, biến những vùng đất hoang vu cô quạnh trở nên xanh tốt. Tuy
nhiên, người đi gieo giống nhiều phen lại phải gieo trong nước mắt, có những
lúc như thể tuyệt vọng.
Tại một vùng miền núi tây bắc có một ngôi nhà nguyện
nhỏ ít khi mở cửa. Cho tới năm 2010, một cô gái thuộc một nhóm thiện nguyện được
sai về đây, mới đầu cô ở nhờ một căn nhà hoang, nay đã mua luôn và xây lại ngôi
nhà mới.
Bà con giáo dân, sau nhiều năm không có linh mục, nhiều
người lấy vợ lấy chồng ngoại, coi như không còn biết đến nhà thờ. Tuy nhiên, với
sức cố gắng của mọi người, số giáo dân hiện nay đã có được trên 200, trong đó số
các bà nhiều hơn các ông…nhưng số người đến nhà thờ thì ít lắm. Mỗi 2 tuần có
linh mục đến dâng lễ, số người tham dự vẫn không nhiều, phần lớn là các bà, với
mấy em bé.
Cô gái dáng vui tươi “đon đả”, dễ dàng làm quen với
mọi người, lương cũng như giáo, có thể vui chơi với mọi nhà, vì thế cô được nhà
nhà quí mến và thường mời chia sẻ bữa cơm gia đình. Người dân quê ta xưa giờ vẫn
vậy: hiếu khách, quí người, bà con có đạo luôn hãnh diện về đạo của mình. Thế nhưng
ở cái xứ trồng chè này, cuộc sống tất bật lắm, nhiều người tham việc nữa, vì thế
ngay cả việc đi lễ bà con cũng chia nhau tuần này mẹ, tuần tới con, chứ không
đi cả nhà. Bù lại, cô đã kết hợp với các ông trùm bà quản để hằng đêm đến đọc
kinh liên gia qua từng khu xóm nằm rải rác và đan xen giữa lương dân : xóm bên
sông, xóm trên, xóm dưới, xóm nhà thờ. Ngoài ra, cô cũng thường đến thăm bà con
trong một bản làng, nơi đây cô được một gia đình nhận làm con nuôi, và lễ Giáng
sinh vừa qua, “U” đã cho phép cô dựng một hang đá ngay sân nhà, các em trong bản
tới vui chơi ca múa cả buổi chiều, cha xứ vào phát quà cho các cháu nhỏ, còn gì
sướng bằng.
Một mái nhà, mở ra chân trời của cái đẹp, kẻ qua
người lại có thể ghé chơi, các em sinh viên đến phụ giúp ca múa vào các dịp lễ,
ở nhà thờ cũng như trong bản ; thỉnh thoảng một vài cô gái cơ nhỡ ẵm con tới
trú chân ít ngày, dăm ba em bé thứ bảy hàng tuần tới tập hát và học giáo lý, dễ
thương đấy chứ.
Thế còn cô chủ nhỏ thì sao ? Thân gái yếu ớt, thêm
chứng đau bao tử, khi cuốc đất trồng rau, lúc rong chơi hết nhà này tới nhà
khác, hoặc theo bà con đi hái chè, đôi lần chạy chợ bán bún khô : bán hàng
không lo kiếm lời, mà kiếm người; trồng rau gặp ai cũng cho để xin lại chút
tình chòm xóm; đi hái chè để trao công chứ không phải để nhận tiền, vậy mà ai
ghé nhà cô vẫn luôn có gì để tiếp đãi ân cần. Thì ra, Thiên Chúa đấng vui thích
ở giữa dân người, cứ như thể ẩn mình đi, vẫn luôn có mặt ở đây, trong cung lòng
của con người và dưới mái nhà này để định liệu tất cả.
Còn cô gái, nhận biết mình nhỏ bé, cứ hay nói mình
chẳng làm được gì, chỉ xin được tràn đầy sức mạnh Thánh Thần để luôn trung thành
bền bỉ trên bước đường Chúa đã xót thương ủy thác.
MM Tân, S.J. chia sẻ