ĐÊM VỌNG PHỤC SINH 2012:
CHIẾN THẮNG CỦA TÌNH YÊU
Kính thưa quý OBACE, phụng vụ của đêm canh thức phục sinh như muốn trình bày cả một chiều dài của lịch sử cứu độ mà, qua đó Thiên Chúa thể hiện tình yêu và sự khôn ngoan lạ lùng của Ngài, khởi đi từ công trình sáng tạo. Với công trình này Thiên Chúa đã thể hiện quyền năng của Ngài, Ngài tạo nên mọi vật chỉ từ một mệnh lệnh: Hãy có! Thì mọi sự từ không nên có, Ngài tạo nên vụ trụ và tô điểm cho nó trở nên tất tốt đẹp, ban cho vũ trụ sự sống, và con người là tạo vật quý giá nhất, là đỉnh cao của công trình tạo dựng được Thiên Chúa trao cho trông coi vũ tru và được sống trong tình trạng hạnh phúc của vườn địa đàng. Thế nhưng con người đầu tiên đã không giữ được tình trạng hạnh phúc ấy, họ đã quay lưng chống lại Thiên Chúa và hậu quả là đau khổ và sự chết đã trở thành hình phạt cho con người.
Thiên Chúa cũng lại là người cha yêu thương, Ngài không nỡ nhìn con cái mình phải đau khổ và phải chết, Ngài đã mở ra cho con người một tia hy vọng, Ngài húa sẽ ban Đấng Cứu Độ cho nhân loại. Thiên Chúa đã thực hiện lời hứa ấy bằng việc tuyển chọn một người là Apbraham, để từ ông Thiên Chúa tạo lập nên một dân tộc mới, dân của Thiên Chúa, tuy nhiên, có những lúc Thiên Chúa đã thử thách ông đến tột độ, Ngài đã đòi Abraham sát tế đứa con duy nhất là Isaac. Cuộc sát tế này, lạ trở thành hình ảnh báo trước của một người cha là Thiên Chúa sẽ chấp nhận để con mình bị giết chết, trở thành của lễ toàn thiên đem ơn tha tội cho nhân loại.
Cuộc xuất hành vượt qua Biển Đỏ là một bằng chứng mạnh mẽ về quyền năng và tình yêu thương cứu độ của Thiên Chúa, Thiên Chúa đã dùng cánh tay hùng mạnh cùng nhiều phép lạ để đưa dân Ngài ra khỏi cảnh nô lệ của Ai Câp, Thiên Chúa đã đưa họ vượt qua Biển Đỏ khô chân, đã nuôi dưỡng và huấn luyện họ suốt 40 năm dài trong sa mạc. Với việc làm này, Thiên Chúa tỏ mình ra Ngài là Thiên Chúa cứu chuộc, Thiên Chúa hùng mạnh, và cũng là một Thiên Chúa yêu thương và thành tín, mặc dù dân Israel đã nhiều lần phản bội bất trung, thì Thiên Chúa vẫn một mực yêu thương và trung thành với lời cam kết.
Thiên Chúa qua miệng tiên tri Isai đã hứa sẽ thiết lập nên một dân mới, một giao ước mới. Nếu như giao ước cũ tại núi Sinai đã bị dân Israel phản bội thì hôm nay Thiên Chúa sẽ dùng máu cùa Con Ngài mà ký kết một giao ước mới, một giao ước vĩnh cửu, giao ước này sẽ không ghi khắc trên hai bia đá như ngày xưa nữa, mà được ghi khắc trong tâm hồn mỗi người, nếu như giao ước ngày xưa được ký kết với dân Israel mà thôi, thì giao ước mới này, Thiên Chúa sẽ ký kết với dân mới là tất cả mọi người mọi dân, mọi nước.
Giao ước mới mà tiên tri Isai tiên báo đã được Thiên Chúa ký kết qua Con của người là Đức Giêsu, Ngài đã dùng chính máu của mình mà ký kế một giao ước với nhân loại, qua giao ước này, Thiên Chúa thề hứa sẽ cưu độ và đem đến cho nhân loại một sự sống mới sự sống đời đời. Với Giao ước mới được ký kết bằng cuộc khổ nạn của Chúa Kitô, Thiên Chúa đã xóa bỏ bản án chết chóc cho con người và đưa con người đến sự sống mới mà cuộc Phục Sinh của Chúa Giêsu chính là bảo đảm cho giao ước mới này.
Tin Mừng Marcô thuật lại biến cố Phục sinh và những phụ nữ là những người đầu tiên nhìn thấy sứ thần hiện ra, và thấy tảng đá đã được lăn ra khỏi mộ, điều đó đã làm các bà chết khiếp vì sợ hãi và không dám nói gì với ai. Tại sao vậy ? Đọc lại đoạn Tin Mừng, Thánh Marcô đã cho chúng ta thấy một số lý do tại sao các phụ nữ này đã không nhận ra được những dấu chỉ của việc Chúa sống lại.
Mặc dù trời đã sáng, mặt trời đã hé mọc, một ngày mới, một thời đại mới, ngày thứ nhất đã bắt đầu, vậy mà những người phụ nữ này vẫn để mình sống trong bóng đêm của ngày hôm qua, tức là bóng tối của con người cũ, với những hoài niệm cũ, tâm hồn các bà chưa nhận được ánh sáng của ngày mới, của mặt trời mới, các bà vẫn để cho cái tảng đá của quá khứ chết chóc sợ hãi đè nặng trong tâm hồn, vì thế các bà hỏi nhau: Ai sẽ lăn tảng đá ra khỏi mồ giùm chúng ta đây ? Chính điều này đã khiến các bà không còn nhớ gì đến những lần Chúa Giêsu nói về cuộc khổ nạn và phục sinh của Người, nhiều lần Ngài đã nói trước về việc Ngài sẽ chỗi dây từ cỏi chết, thế nhưng các bà đã không đón nhận được lời tiên báo ấy.
Các bà nhìn thấy ngôi mộ đã trống, không còn xác Chúa Giêsu ở đó và còn được sứ thần trấn an và nói cho biết: Đừng hoảng sợ ! Các bà tìm Đức Giêsu Nazaret, Đấng bị đóng đinh, Người đã chỗi dậy không còn ở đây nữa, đây là chỗ đã đặt xác của Ngài, hãy về nói với các môn đệ Người và ông Phêrô rằng Người sẽ đến Galilea trước các ông và các ông sẽ gặp Người ở đó. Lời của sứ thần chính là sứ điệp phục sinh được gửi đến cho các phụ nữ : Chúa đã sống lại rồi Người không còn ở đây nữa. Đây là sứ điệp quan trọng, là tin vui phục sinh được trao cho các phụ nữ này, song họ chưa vượt ra khỏi lối suy nghĩ cũ, họ vẫn để cho sự sợ hãi bởi cuộc tử nạn và sợ hãi người Do Thái xâm chiếm làm cho Tin mừng Phục sinh bị bóp nghẹt trong sự sợ hãi ấy.
Các Phụ nữ này vẫn chỉ đi tìm một Đức Giêsu Nazaret bị đóng đinh, đi tìm cái nơi đã đặt xác Người, chứ họ không tìm Đấng Phục Sinh, nên họ không gặp được Ngài và không chấp nhận được tin mừng Phục sinh của Ngài. Còn Chúa Giêsu Phục sinh, qua lời của sứ thần, đã đưa ra cho họ một cuộc hẹn hò, một cuộc gặp gỡ: người sẽ đến Galile trước các ông, và các môn đệ sẽ gặp Ngài tại đó. Đấng Phục sinh sẽ là người hẹn và đồng thời là điểm hẹn cho tất cả chúng ta đến gặp Ngài. Theo Đức Thánh Cha Benedicto giải thích, thì Chúa Phục sinh luôn đi trước như là một mục tử để dẫn dắt chúng ta là con chiên của Ngài đạt đến hạnh phúc, đến điểm hẹn Nước Trời.
Thưa quý OBACE, nhì lại cả một chặng dài của lịch sử cứu độ, giúp chúng nhận ra rằng, Thiên Chúa đã định liệu một kế hoạch khôn ngaon tử ngàn xưa để cứu chuộc nhân loại, và tạo nên một dân tộc mới, một thời đại mới nhờ cái chết và cuộc Phục sinh của Đức Giêsu. Vì thế, cái chết thập giá của Chúa Giêsu tuy vô cùng man rợ tàn ác, như lại không phải là điều bất ngờ đối với Thiên Chúa, và càng thấy cái chết thập giá tàn bạo bao nhiêu, thì cũng đồng thời nhìn thấy tình trạng trầm trọng tội lỗi của con người đã gây ra bấy nhiêu và nhìn thấy tình yêu thương vô bờ của Thiên chúa bấy nhiêu.
Cuộc Phục sinh của Chuá Giêsu là mặt trời mọc lên chiếu tỏa ánh sáng của một thời đại mới, đòi mỗi chúng ta cũng phải để cho ánh sáng phục sinh của Chúa quét sạch những góc tối còn lại trong tâm hồn, xua đi những suy nghĩ cũ, việc làm cũ của con người cũ, để đón nhận và mang lấy một con người mới, con người đã thực sự được biến đổi nên phù hợp với ánh sáng mới.
Ai sẽ lăn tảng đá ra khỏi mộ giùm chúng ta đây? Câu hỏi này của các phụ nữ củng là một động lực cho chúng ta, hãy để cho Chúa Giêsu Phục sinh lật bỏ khỏi chúng ta hòn đá chết chóc, hòn đá ích kỷ của cái tôi nó đang đè nặng tăm hồn chúng ta. Đó có thể còn là hòn đá tội lỗi, mặc cảm đã đè nặng trong tâm hồn chúng ta nhiều năm, khiến chúng ta ngần ngại đến với Chúa và khiến chúng ta ngượng ngùng với anh em. Hãy để cho Chúa Giêsu Phục sinh dùng Bí tích Giải tội và Thánh Thể lật bỏ tảng đá ấy khỏi chúng ta, để chúng ta có thể đến với Chúa và đến với anh em cách gần gũi hơn.
Ngài sẽ đến Galilea trước các ông và sẽ gặp các ông ở đó. Ngày nay Chúa Phục sinh cũng đang hẹn hò với chúng ta không phải ở Gailea nữa, mà Ngài hẹn chúng ta ở nơi đây, trong thánh lễ mỗi ngày, qua Bí tich Thánh Thể, qua Lời của Chúa, chúng ta sẽ được gặp lại Ngài, được sự an ủi đỡ nâng của Ngài, Ngài sẽ giúp chúng ta vượt qua mọi sợ hãi và sóng gió của cuộc sống trần gian hôm nay, và sẽ đem đến cho chúng ta niêm vui mừng hân hoan. Amen