Suy Niệm Lời Chúa Chúa Nhật Tuần XXIII Thường Niên Năm A
SỬA LỖI TRONG CỘNG ĐOÀN
I. HỌC LỜI CHÚA: Ed 33,7-9; Rm 13, 8-10; Mt 18, 15-20
1. TIN MỪNG: Mt 18,15-20
(15) Nếu người anh em
của anh trót phạm tội, thì anh hãy đi sửa lỗi nó, một mình anh với
nó mà thôi. Nếu nó chịu nghe anh, thì anh đã được món lợi là người
anh em mình. (16) Còn nếu nó không chịu nghe, thì hãy đem theo một hay
hai người nữa, để mọi công việc được giải quyết, căn cứ vào hai hoặc
ba chứng nhân. (17) Nếu nó không nghe họ, thì hãy đi thưa Hội Thánh.
Nếu Hội Thánh mà nó cũng chẳng nghe, thì hãy kể nó như một người
ngoại hay một người thu thuế. (18) Thầy bảo thật anh em: dưới đất, anh
em cầm buộc những điều gì, trên trời cũng cầm buộc như vậy. Dưới
đất, anh em tháo cởi những điều gì, trên trời cũng tháo cởi như vậy.
(19) Thầy còn bảo thật anh em: Nếu ở dưới đất, hai người trong anh em
họp lời cầu xin bất cứ điều gì, thì Cha Thầy, Đấng ngự trên trời,
sẽ ban cho. (20) Vì ở đâu có hai ba người họp lại nhân danh Thầy, thì
có Thầy ở đó, giữa họ”.
2. Ý CHÍNH: NẾP SỐNG CỦA MỘT CỘNG ĐOÀN KI-TÔ HỮU.
Các thành viên trong
Cộng đoàn Hội thánh phải tế nhị sửa lỗi cho nhau và cầu nguyện chung
với nhau: Khi có ai sai lỗi, thì cần sửa lỗi qua 4 bước như sau: Trước
hết phải gặp riêng nhắc nhở kẻ có lỗi. Nếu họ không nghe thì sẽ đưa
thêm hai nhân chứng. Nếu họ vẫn cố chấp thì sẽ đem họ ra trước Cộng
đoàn. Nếu họ không nghe Cộng đoàn thì sẽ kể họ như người ngoại và
phó thác họ cho lòng thương xót của Thiên Chúa. Lời cầu nguyện nếu muốn
được Chúa nghe thì cần cầu chung giữa Cộng đoàn, vì Chúa Giê-su hứa sẽ
luôn hiện diện khi có hai ba người hiệp lời cầu xin nhân danh Người.
3. CHÚ THÍCH:
- C 15-16: + Người anh em: Anh em nói đây là anh em cùng một Cộng đoàn đức tin (x. Mt
23,8; 28,10). + Phạm tội: Không nhất thiết phải là tội phạm đến
người sửa lỗi, nhưng là những lỗi nặng nề, công khai, gây gương mù
gương xấu và làm tổn thương cho Cộng đoàn. Câu này cho thấy Hội Thánh
không chỉ bao gồm những người hoàn thiện, mà còn có cả những tội
nhân nữa. + Hãy đi sửa lỗi nó: Ở đây Đức Giê-su dạy phải đi sửa
lỗi cho kẻ có tội do đòi hỏi của đức bác ái. Vì mỗi thành viên
trong Cộng đoàn đều có trách nhiệm liên đới với đời sống đạo đức
của anh em mình. Sự sửa lỗi này không mâu thuẫn với lời dạy về việc
phải tránh xét đoán anh em và đừng đòi lấy cái rác ra khỏi mắt anh
em, đang khi có cả cái xà trong mắt mình (x. Mt 7,1-5). Như vậy sửa dạy
không phải là sự khiển trách hay la mắng miệt thị, mà là do tình yêu
thương thúc bách. Cần tạo điều kiện để tội nhân tự nhận ra lỗi của
mình và thành tâm sám hối. + Một mình anh với nó mà thôi:
Đây là sửa lỗi cá nhân, nhằm tôn trọng và giữ thể diện cho kẻ có
tội. Nếu cách này không hiệu quả thì mới sử dụng các cách khác. +
Được món lợi là người anh em mình: Món lợi ở đây không có
nghĩa là “có lời” thêm được một người bạn hay là chiến thắng được
một đối thủ. Nhưng là giúp cho Hội Thánh khỏi bị mất đi một thành
viên. + Còn nếu nó không chịu nghe thì hãy đem theo một hay hai người
nữa: Chỉ thị này nhấn mạnh đến sự kiên nhẫn phải có đối
với những tội nhân bướng bỉnh cố chấp. Việc đem theo một hay hai
người nữa là để giúp tội nhận ý thức hơn về tội của mình, như
luật Mô-sê dạy: “Một nhân chứng duy nhất không thể đứng lên buộc tội
một người về bất cứ tội lỗi nào. Phải căn cứ vào lời của hai hay
ba nhân chứng, sự việc mới được cứu xét” (Đnl 19,15). Tuy nhiên, chỉ
thị của Đức Giê-su nói đây không phải là nhân chứng buộc tội, nhưng
là những người trợ lực có uy tín, để giúp tội nhân dễ dàng sửa
lỗi.
- C 17-18: + Đi thưa Hội thánh: vì Hội thánh đã được Chúa ban cho quyền cầm buộc và tháo
cởi (x. Mt 18,18). Đưa ra Hội Thánh không phải để xét xử, nhưng để tội
nhân có dịp tỏ lòng sám hối để được tha. + Kể nó như một người ngoại:
Nếu kẻ có tội cố chấp không muốn ở trong Hội Thánh, thì sẽ được
kể là “dân ngoại hay người thu thuế”, nghĩa là người đang lầm lạc về
đức tin và luân lý. Từ nay Hội Thánh không còn trách nhiệm trực tiếp
đối với họ nữa và chỉ còn biết phó thác họ cho lòng thương xót của
Thiên Chúa. + Dưới đất anh em cầm buộc những điều gì: Đức Giê-su
trao cho Nhóm Mười Hai cũng một thứ quyền cầm buộc và tháo cởi như
đã ban cho Phê-rô trước đó (x. Mt 16,19). Nhờ đó, Hội Thánh có thể
thiết lập luật lệ cho các tín hữu. Khi trao quyền cầm buộc tháo cởi
cho Nhóm Mười Hai, Đức Giê-su không bãi bỏ quyền của Phê-rô để ban lại
cho Hội Thánh. Nhưng Người chỉ muốn các môn đệ liên kết với Phê-rô là
đầu. + Dưới đất, anh em tháo cởi những điều gì…: Mọi phán
quyết của Hội thánh về đức tin và luân lý được Công Đồng Chung bàn
thảo biểu quyết và được Đấng kế vị thánh Phê-rô chính thức công bố
ở trần gian, thì sẽ được ơn bất khả ngộ và được phê chuẩn ở trên
trời như lời Chúa hứa.
- C 19-20: + Nếu ở dưới đất,
hai người trong anh em họp lời cầu xin bất cứ điều gì: Lời cầu nguyện riêng của mỗi người trong phòng kín là cách
cầu nguyện khiêm tốn đẹp lòng Chúa (x. Mt 6,6). Nhưng lời cầu nguyện
chung của Cộng đoàn càng đẹp lòng Chúa hơn và dễ được chấp nhận
hơn. Cầu nguyện chung là một phương thức duy trì đức ái và sự hiệp
nhất của Cộng đoàn. Khi hội họp, các tín hữu cần lưu ý hai điều
quan trọng: một là phải hội họp trong tình bác ái và hiệp nhất. Hai
là phải nhân danh Đức Giê-su, nghĩa là nhằm xây dựng Hội thánh, làm
cho Tin mừng của Chúa Giê-su ngày một lan rộng. + Vì ở đâu có hai ba người
họp lại nhân danh Thầy: Đây không phải là họp nhau để ăn nhậu
mang tính thế tục, nhưng nhân danh Chúa Giê-su, để được nghe lời Người
dạy dỗ nhờ ơn Thánh thần soi sáng hướng dẫn. + Có Thầy ở đấy với họ:
Trong thời Cựu ước, Đức Chúa luôn hiện diện giữa dân Người qua hình
cột mây đậu trên Nhà Tạm che nắng ban ngày và cột lửa chiếu sáng vào
ban đêm (x. Xh 40,34-38). Người cũng hứa sẽ hiện ra nói với dân
Ít-ra-en trên nắp thi ân của Hòm Bia Giao Ước (x. Lv 16,2). Đến thời Tân
Ước, không những Đức Giê-su hứa sẽ hiện diện mỗi khi Cộng đoàn họp
nhau cầu nguyện, mà cả những khi họ họp nhau nhân danh Người. Người
hiện diện để giúp họ xây dựng tình yêu thương hiệp nhất, sửa lỗi cho
nhau, hòa giải những bất hòa chia rẽ và duy trì sự hiệp thông giữa
Cộng đoàn.
4. CÂU HỎI:
1) Phải chăng Nước Trời là Hội thánh trần gian chỉ gồm những
thành phần tốt lành thánh thiện? 2) Các tín hữu cần đối xử thế
nào đối với những thành viên mắc phải lỗi lầm nghiêm trọng? 3) Cần
phải sửa lỗi cho nhau qua mấy bước thế nào? 4) Tại sao ta phải đi thưa
kẻ có tội với Hội Thánh? 5) Hội thánh ra vạ tuyệt thông cho những
loại tội nhân nào và ra vạ nhằm mục đích gì? 6) Phải chăng ở đây khi
cũng trao cho Nhóm Mưới Hai quyền cầm buộc và tháo cời (x Mt 18,18),
Chúa Giê-su đã gián tiếp truất quyền đã trao cho Tông đồ Phê-rô trước
đó (x Mt 16,19) ? 7) Tại sao lời cầu nguyện chung của Cộng đoàn lại
có giá trị hơn lời cầu nguyện riêng của cá nhân trong phòng kín? 8)
Đức Giê-su hứa sẽ hiện diện giữa Cộng đoàn trong những trường hợp
nào?
II.
SỐNG LỜI CHÚA
1. LỜI Chúa: “Nếu người anh em của anh trót phạm tội, thì anh
hãy đi sửa lỗi nó, một mình anh với nó mà thôi. Nếu nó chịu nghe
anh, thì anh đã được món lợi là người anh em mình” (Mt 18,15).
2. CÂU CHUYỆN:
1) THÁI ĐỘ KHÔN NGOAN CỦA NA-THAN KHI SỬA LỖI CHO VUA ĐA-VÍT:
Ngày nọ Đức Chúa đã
sai ngôn sứ Na-than đến với vua Đa-vít. Ông vào gặp vua và nói với
nhà vua: “Có hai người trong cùng một thành, một người giàu và một
người nghèo. Người giàu thì có chiên dê và bò nhiều lắm. Còn người
nghèo chẳng có gì cả, ngoài con chiên cái nhỏ độc nhất ông đã mua.
Ông nuôi nó và nó lớn lên ở bên ông, cùng với con cái ông. Nó ăn chung
bánh với ông, uống chung chén với ông, ngủ trong lòng ông, ông coi nó
như một đứa con gái của ông. Một hôm người giàu có khách đến thăm.
Ông ta không bắt chiên dê hay bò của mình mà sai gia nhân đi bắt con
chiên cái của người nghèo kia mang về làm thịt đãi khách”. Vua Đa-vít
bừng bừng nổi giận với kẻ giàu có ấy và nói với ông Na-than rằng:
“Có Đức Chúa hằng sống! Kẻ nào làm điều ấy thật đáng chết ! Nó
phải đền gấp bốn con chiên cái, bởi vì nó đã làm chuyện ấy và vì
đã không có lòng thương xót”.
Bấy giờ Na-than mới
nói với vua Đa-vít: “Kẻ đó chính là ngài ! Đức Chúa, Thiên Chúa của
Ít-ra-en phán thế này: “Chính Ta đã xức dầu phong ngươi làm vua cai
trị Ít-ra-en. Chính Ta đã giải thoát ngươi khỏi tay vua Sa-un. Ta đã
ban cho ngươi nhà của chúa thượng ngươi, và đặt các người vợ của
chúa thượng ngươi vào vòng tay ngươi. Ta đã cho ngươi nhà Ít-ra-en và
Giu-đa. Nếu bấy nhiêu mà còn quá ít, thì Ta sẽ ban thêm cho ngươi gấp
mấy lần như thế nữa. Vậy tại sao ngươi lại khinh dể lời Ta mà làm
điều dữ trái mắt Ta ? Ngươi đã dùng gươm đâm chết U-ri-gia người Khết.
Vợ của y thì ngươi đã cướp lấy làm vợ ngươi. Còn chính y thì ngươi
đã dùng gươm của con cái Am-mon mà giết. Ấy vậy, gươm sẽ không bao
giờ ngừng chém người nhà của ngươi, bởi vì ngươi đã khinh dể Ta và
cướp vợ của U-ri-gia người Khết làm vợ ngươi”. Đức Chúa phán thế này: “Ta sắp dùng
chính nhà của ngươi mà gây họa cho ngươi. Ta sẽ bắt các vợ ngươi
trước mắt ngươi mà cho một người khác, và nó sẽ nằm với các vợ
của ngươi giữa thanh thiên bạch nhật. Thật vậy, ngươi đã hành động
lén lút, nhưng Ta, Ta sẽ làm điều ấy trước mặt toàn thể Ít-ra-en và
giữa thanh thiên bạch nhật”. Bấy giờ vua Đa-vít nói với ông Na-than:
“Tôi thật đã đắc tội với Đức Chúa” (x 2 Sm 12,1-13).
2) TRÁCH NHIỆM SỬA LỖI CON CÁI CỦA CHA MẸ:
Có một đứa trẻ kia từ nhỏ
đã có sở thích ăn trộm. Một hôm, nó đi học về, trong cặp có thêm một hộp bút vẽ.
Mẹ nó hỏi:
- Sao con lại có thêm một
hộp bút vẽ vậy?
Đứa con đáp:
- Một cái là của bạn
cùng lớp với con. Con đã lấy được của nó đấy.
Bà mẹ vui mừng
nói:
- Con của mẹ giỏi
thật. Bây giờ với hai hộp bút thì con sẽ tha hồ dùng.
Ít lâu sau, đứa
con lại mang về một cái áo da, trị giá 50 quan tiền. Đứa con đưa chiếc áo da biếu
cho mẹ, mẹ nó lại khen:
- Con trai của mẹ
thật hiếu thảo. Hãy cho mẹ thơm con một cái nào.
Đứa con trai ngày càng lấy
trộm thêm những thứ có giá trị hơn, như người ta thường nói : “Còn bé ăn trộm
con gà, lớn lên ăn trộm con bò”, bà mẹ luôn khen ngợi mỗi khi nó mang về một
món đồ ăn cắp. Trong nhà thiếu thứ gì, bà mẹ cứ bảo là nó lại ăn trộm mang về
khỏi tốn tiền mua.
Rồi một hôm, thằng con
leo vào nhà người giàu có nhất vùng ăn cướp, và đã dùng dao đâm chết chủ nhà, bị
dân làng vây bắt giải lên quan phủ xét xử. Vì là tên trộm cướp chuyên nghiệp, lại
kèm thêm tội giết người nên hắn đã bị quan xử tội chết. Hôm thi hành án, tên cướp
bị trói hai tay và được quân lính áp giải ra pháp trường. Mẹ hắn luôn theo sau
con khóc lóc thảm thiết. Tại pháp trường, trước khi bị chém, tên cướp yêu cầu
viên quan cho hắn được nói riêng với mẹ vài lời. Khi bà mẹ bước tới gần ghé sát
tai nghe con nói, hắn liền cắn đứt tai mẹ, khiến bà đau quá la to:
- Mày là đứa con bất
hiếu, phạm tội bị chết chưa đủ hay sao mà còn muốn làm hại mẹ hả?
Đứa con liền nói với
mẹ như sau:
- Hôm nay tôi bị chết
như thế này là do lỗi của bà. Lần đầu tiên tôi ăn trộm hộp bút vẽ, lẽ ra bà phải
đánh tôi một trận và dạy dỗ bảo ban tôi thì tôi đâu có phạm tội mang án chết
như hôm nay.
Câu chuyện trên cho thấy:
Trách nhiệm của các bậc cha mẹ là phải dạy dỗ giáo dục con cái nên người tốt và
hữu ích. Bổn phận của bạn bè là phải giúp người anh em mình sửa đổi lỗi lầm nếu
có. Nếu người trên không chu toàn trách nhiệm bảo ban dạy dỗ người dưới là đã lỗi
bổn phận và phải liên đới chịu trách nhiệm về các thiệt hại do người dưới gây
ra.
3) MỘT CÁCH SỬA LỖI TẾ NHỊ CỦA VỊ HỒNG Y:
Ðức Hồng y Roncalli, sau
này là Giáo hoàng Gioan 23, một hôm được mời tham dự buổi tiếp tân ngồi bên một
nữ công tước. Bà này mặc một chiếc váy cực kì ngắn. Trong suốt bữa tiệc, ngài
làm như không biết đến bà. Đến cuối bữa tiệc, để giúp bà sửa lỗi, ngài cầm một
trái táo trên bàn ăn và quay sang đưa cho bà. Rất hân hạnh, bà nói:
- Tôi không biết phải
cám ơn ngài thế nào. Bởi đâu mà tôi lại được ngài ưu ái như thế?
Ngài chăm chăm nhìn bà rồi
nói:
- Sau khi Evà ăn quả
táo, bà ta mới nhận ra là mình thiếu quần áo!
4) THÁI ĐỘ BÁC ÁI PHẢI CÓ KHI SỬA LỖI ANH EM:
Trong quyển sách về truyền
thống của các vị ẩn tu có thuật lại câu chuyện như sau: Một hôm, khi Đức Giám mục
A-MO-LA đi thăm mục vụ tại một xứ đạo miền quê, dân chúng trong làng đã thưa với
ngài cáo tội của một ẩn sĩ trên núi, vì ông ta đã công khai lỗi lời khấn khiết
tịnh khi sống chung nhà với một phụ nữ. Họ nói: với vị giám mục: “Hôm nay ngài đã đến đây thì ngài phải giải quyết dứt khoát tình trạng
bê bối gây gương xấu của vị ẩn tu kia”. Sau khi nghe những lời kết
án gay gắt của dân làng, Đức Giám mục quyết định cùng dân làng leo lên núi. Vị
ẩn tu thấy đám đông kéo đến gần túp lều của mình thì hoảng sợ và bảo người phụ
nữ trốn trong một chiếc thùng rỗng.
Đức Giám mục là người đầu
tiên đến túp lều và cũng là người đầu tiên bước chân vào lều. Ngài
đưa mắt nhìn chung quanh và hiểu ngay tình hình. Ngài ung dung đi thẳng đến chiếc
thùng gỗ và ngồi trên đó, rồi bình thản gọi dân làng vào trong lều và bảo: “Vào đây, anh chị em hãy vào và lục soát túp lều để tìm người phụ nữ như
anh chị em đã tố cáo”. Họ lăng xăng lục lọi, nhưng không tìm đâu ra bóng
dáng người đàn bà kia. Khi ấy, Đức Giám mục mới nói: “Bây giờ anh chị em phải qùy xuống xin lỗi Thiên Chúa vì đã vô cớ
nói xấu vị ẩn tu này”. Rồi khi mọi người đã kéo nhau xuống núi hết, vị
giám mục đã tiến lại gần vị ẩn tu, nắm chặt hai bàn tay của ông, đưa mắt nhân từ
nhưng cương nghị nhìn sâu vào mắt ông và chậm rãi nói: “Hỡi người anh em, hãy cẩn thận giữ mình kẻo mất linh hồn đấy”.
5) THÁI ĐỘ KHÔN NGOAN CỦA MỘT CẬN THẦN KHI CAN GIÁN VUA:
Vua Cảnh Công nuớc Tề,
có một con ngựa qúi, giao cho một người hầu chăn nuôi. Một hôm con ngựa tự
nhiên lăn ra chết. Vua giận lắm, cho là người hầu kia đã giết ngựa, liền sai
quân đến bắt mang về kết án phanh thây và sai lính thi hành. Án Tử
ngồi chầu, thấy thế vội ngăn lại và hỏi nhà vua:
- Vua Nghiêu, vua
Thuấn xưa phanh thây người thì bắt đầu từ đâu trước?
Cảnh Công ngơ ngác nói:
- Thôi hãy buông
ra, đem giam hắn xuống ngục để sẽ trị tội sau.
Án Tử nói rằng:
- Tên này chưa biết rõ tại
sao mình phải bị chết, nên có thể sẽ nghĩ mình bị chết oan. Tôi xin
vì vua kể rõ tội nó r trước đã, rồi hãy tống ngục cũng chưa muộn.
Vua nói:
- Phải.
Án Tử kể tội rằng: “Nhà ngươi có ba tội đáng chết. Vua sai nuôi ngựa mà để ngựa chết là một
tội đáng chết. Lại để chết con ngựa rất qúi của vua, là hai tội đáng chết. Để
vua mang tiếng, vì một con ngựa mà giết chết một mạng người, làm cho trăm họ
nghe thấy ai cũng oán vua, các nước nghe thấy ai cũng khinh vua. Ngươi làm chết
một con ngựa mà để cho dân chúng oán giận vua, nước ngoài dòm ngó thôn tính nước
ta là ba tội đáng chết. Ngươi đã biết chưa? Bây giờ hãy tạm giam ngươi vào ngục...”.
Cảnh Công nghe xong ngậm
ngùi than rằng:
- Thôi, hãy tha cho nó! Kẻo ta sẽ mang tiếng là kẻ bất nhân.
Qua câu chuyện
trên ta thấy người xưa có những cách sửa lỗi khôn ngoan sâu sắc, có thể tóm lại
như sau : Chân thành kính trọng người được sửa lỗi ; Luôn ý thức giữ thể
diện cho họ chứ không chà đạp tự ái của họ ; Cần khiêm tốn nhận mình cũng có
nhiều lỗi lầm để họ không bị mặc cảm ; Đừng kết tội ngay mà hãy đặt câu hỏi
giúp họ tự nhận ra lỗi lầm, rồi kiên nhẫn lắng nghe và khích lệ họ sửa lỗi.
3. SUY NIỆM :
Hội thánh
gồm các tín hữu có đức tin và đã được thánh hóa nhờ các bí tích.
Nhưng bao lâu còn ở trần gian, các tín hữu vẫn có nhiều sai lỗi giống
như bao người khác. Họ có thể sai lầm và phạm phải nhiều tội lỗi,
gây gương mù gương xấu và nên cớ vấp phạm cho người lương. Tuy nhiên,
không phải bề trên hễ thấy người dưới sai lỗi là xử phạt ngay. Bài Tin
Mừng hôm nay gợi cho chúng ta thái độ phải có đối với những kẻ sai lỗi
trong Cộng đoàn thế nào, để vừa giữ được đức bác ái lại vừa giúp
tội nhân nhận ra lỗi lầm mà sám hối.
1) CÓ CẦN PHẢI SỬA LỖI CHO THA NHÂN KHÔNG ? :
- Cần sửa lỗi
cho tha nhân vì đây là một hành vi bác ái : Một số người không dám lên tiếng sửa
lỗi khi thấy kẻ khác làm sai vì sợ bị cho là kẻ hay gây chuyện : “Ăn cơm nhà
đi vác tù và hàng tổng !”; Hoặc sợ bị kẻ ác trả thù. Nhưng Đức Giê-su dạy
các môn đệ không được im lặng khi thấy anh chị em mình sai lỗi vì khi ấy
“im lặng là đồng lõa !”, và cũng là lỗi đức bác ái như ngôn sứ Ê-dê-ki-en đã
tuyên sấm : “Đức Chúa phán : Ta không muốn kẻ gian ác phải chết, nhưng
muốn nó ăn năn sám hối và được sống” (Ed 18,23).
- Cần sửa lỗi
cho tha nhân vì là trách nhiệm của người trên : cha mẹ trong gia đình, thầy dạy
ở học đường, các mục tử trong Hội Thánh có trách nhiệm dạy dỗ người dưới quyền
như người xưa dạy : “Nuôi con chẳng dạy chẳng răn, thà rằng nuôi lợn lấy lòng
mà ăn”.
- Cần sửa lỗi
cho tha nhân để tránh phạm tội “thiếu sót bổn phận”gây hậu quả
nghiêm trọng : Thấy một người đang đi vào đường đến đầm lầy có
nguy cơ bị sụt lún mà không lên tiếng cảnh báo, thì đó chính là một
tội ác. Thấy một người làm sai, có thể gây thiệt hại lớn cho bản
thân, gia đình và tập thể mà không can ngăn thì cũng là tội thiếu sót bổn phận
: Thấy một đứa trẻ chơi đùa với diêm quẹt gần bình ga trong bếp hay gần bình
xăng xe mà không can ngăn là đã gián tiếp phạm tội ác nếu chẳng may sự cố cháy
nổ xảy ra.
2) PHẢI SỬA LỖI CHO THA NHÂN THẾ NÀO ? :
Sửa lỗi cho
anh em là một nghệ thuật, đòi người sửa lỗi phải khéo léo thực hiện :
Cũng giống như việc giải phẫu một khối u ác tính : Nếu bác sĩ phẫu
thuật thiếu kinh nghiệm, thao tác không đúng kỹ thuật, thì không những
không chữa lành được bệnh mà có thể còn gây ra thiệt hại lớn lao hơn cho
bệnh nhân. Tin Mừng hôm nay đề ra ba điều kiện ta phải có khi sửa lỗi
cho anh em :
+ Một
là phải sửa lỗi cách tế nhị : Tự đặt mình vào hoàn cảnh của
người có lỗi, để biết khi nào nên gặp gỡ nói chuyện và nên nói cách
nào để người bị sửa lỗi dễ dàng chấp nhận.
+ Hai
là phải sửa lỗi cách kín đáo : Tránh để
cho người ngoài biết chuyện sửa lỗi để người có lỗi không bị mất thể diện và
khỏi mang mặc cảm.
+ Ba là
sửa lỗi với sự kiên nhẫn : Tránh sự nóng vội và đừng đòi đạt kết
quả ngay, nhưng cần biết kiên nhẫn chờ đợi để kẻ có lỗi có đủ thời gian
suy nghĩ và quyết định đổi mới cuộc sống.
3) BỐN BƯỚC CẦN THEO KHI SỬA LỖI THA NHÂN :
Trong Tin Mừng
hôm nay, Đức Giê-su dạy các môn đệ bốn bước phải theo khi sửa lỗi tha nhân
:
+ Một là hãy gặp
gỡ riêng giữa ta và họ.
+ Hai là nếu
họ không sửa lỗi thì sẽ mang theo một hoặc hai nhân chứng,
không phải để làm áp lực mà để mọi việc được sáng tỏ nhờ lời của
các nhân chứng. Người ta thường gọi bước này là “ba mặt một lời”.
+ Nếu họ vẫn
cố chấp không nghe, thì sang bước thứ ba là đưa họ ra Cộng đoàn.
Không phải để bị kết án, nhưng nhờ thế giá của tập thể mà kẻ có lỗi sẽ hồi
tâm sửa mình (x. Mt 18,20).
+ Nếu họ vẫn
cố chấp không nghe Cộng đoàn, thì tức là họ đã tự loại mình ra khỏi Hội
thánh. Từ đây họ không
còn là thành viên của Hội thánh nữa. Những tội nhân cố chấp trong sự
sai lạc về đức tin sẽ bị liệt vào thành phần “dân ngoại và người thu
thuế”, nghĩa là không còn thuộc về Hội thánh nữa. Từ đây Hội thánh
chỉ còn biết phó thác họ cho lòng thương xót của Thiên Chúa.
4) THÀNH TÂM SÁM HỐI KHI LỠ XÚC PHẠM ĐẾN THA NHÂN
?
Khi “trót dại
gây tổn thương đến danh dự và xúc phạm đến tự ái của anh em, chúng ta thường e
ngại khi phải công khai xin lỗi. Bấy giờ chúng ta nên thực hành theo lời trong
kinh cáo mình :
- Khiêm
tốn và thành tâm nhận lỗi : Đầu tiên hãy ý thức sự sai lỗi là của
mình chứ không đổ lỗi cho người khác, như kinh Cáo mình : “Tôi đã phạm tội nhiều
trong tư tưởng, lời nói, việc làm và những điều thiếu sót. Lỗi tại tôi, lỗi tại
tôi, lỗi tại tôi mọi đàng”. Hoặc kinh Ăn Năn Tội : “Mà con đã cả lòng phản nghịch
lỗi nghĩa cùng Chúa, thì con lo buồn đau đớn, cùng chê ghét mọi tội con trên hết
mọi sự”.
- Rồi quyết
tâm sửa chữa lỗi lầm : Điều quan trọng là chúng ta cần thành tâm
khắc phục hậu quả : Nếu làm hư hỏng tài sản của ai đó, chúng ta hãy đề nghị sửa
chữa hoặc thay mới cho người bị hại. Điều quan trọng của việc sám hối là : Phải
quyết tâm xa lánh dịp tội nghĩa là không gặp gỡ tiếp xúc với người hay đến nơi
khiến ta dễ phạm tội lại. Rồi còn phải bồi thường thiệt hại cách tương xứng như
kinh Ăn Năn Tội : “Con dốc lòng chừa cải, và nhờ ơn Chúa thì con sẽ lánh xa dịp
tội, cùng làm việc đền tội cho xứng. Amen”.
4. THẢO LUẬN:
1) Bạn cảm thấy thế nào và nên làm gì khi nghe người khác nói hành
hay công khai phê bình về các sai lỗi của mình? 2) Ta nên góp ý sửa lỗi cho
cấp trên thế nào để vừa đạt được hiệu quả, lại vừa tránh gây căng
thẳng trong quan hệ với cấp trên về sau? 3) Khi phát hiện có thâm lạm công
quỹ trong tập thể, là nhân viên ta nên làm gì?
5. NGUYỆN CẦU:
LẠY CHÚA GIÊ-SU. Dù
giữa chúng con có những khác biệt, nhưng xin Chúa ban cho chúng con
hiệp nhất nên một trong tình yêu của Chúa. Xin cho chúng con biết thật
tình yêu thương nhau, biết chia sẻ cho nhau những niềm vui nỗi buồn,
biết nâng đỡ an ủi nhau mỗi khi bị thất bại, biết động viên khen ngợi
nhau trong những thành công, luôn khích lệ nhau cố gắng vươn lên, và
nhất là sẵn sàng góp ý xây dựng để cùng thăng tiến. Xin cho chúng
con năng học hỏi suy niệm và sống Lời Chúa, để trở nên bạn hữu nghĩa
thiết của Chúa và của anh em.
X) HIỆP CÙNG MẸ MA-RI-A.- Đ) XIN CHÚA NHẬM
LỜI CHÚNG CON.
LM ĐAN VINH - HHTM