Suy Niệm Lời Chúa Thứ Năm Tuần XXIV Thường
Niên B
Yêu Nhiều Tha Nhiều
Lời Chúa: Lc 7, 36 - 50
(36) Có người thuộc nhóm Pharisêu mời
Ðức Giêsu dùng bữa với mình. Ðức Giêsu đến nhà người Pharisêu ấy và vào bàn ăn.
(37) Và kìa một phụ nữ vốn là người tội lỗi trong thành, biết được
Người đang dùng bữa tại nhà ông Pharisêu, liền đem theo một bình bạch ngọc đựng
dầu thơm. (38) Chị đứng đằng sau, sát chân Người mà khóc, lấy nước
mắt mà tưới ướt chân Người. Chí lấy tóc mình mà lau, rồi hôn chân Người và lấy
dầu thơm mà đổ lên.
(39) Thấy vậy, ông Pharisêu đã mời
Người liền nghĩ bụng rằng: "Nếu quả thật ông này là ngôn sứ, thì hẳn phải
biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ người nào: một người tội
lỗi!" (40) Ðức Giêsu lên tiếng bảo ông: "Này ông Simon,
tôi có điều muốn nói với ông!" Ông ấy thưa: "Dạ, xin Thầy cứ
nói". (41) Ðức Giêsu nói: "Một chủ nợ kia có hai con nợ:
một người nợ năm trăm quan tiền, một người nợ năm chục. (42) Vì họ
không có gì để trả, nên chủ nợ đã thương tình tha cho cả hai. Vậy trong hai
người đó, ai mến chủ nhiều hơn". (43) Ông Simon đáp: "tôi
thiết tưởng là người đã được tha nhiều hơn". Ðức Giêsu bảo: "Ông xét
đúng lắm".
(44) Rồi quay lại phía người phụ nữ,
Người nói với ông Simôn: "Ông thấy người phụ nữ này chứ? Tôi vào nhà ông:
nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi, còn chị ấy đã lấy nước mắt tưới ướt
chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. (45) Ông đã chẳng hôn chào tôi
được một cái, còn chị ấy từ lúc vào đây, đã không ngừng hôn chân tôi. (46)
Dầu ôliu, ông cũng không đổ lên đầu tôi, còn chị ấy thì lấy dầu thơm mà đổ lên chân
tôi. (47) Vì thế, tôi nói cho ông hay: tội của chị rất nhiều, nhưng
đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến
ít". (48) Rồi Ðức Giêsu nói với người phụ nữ: "Tội của chị
đã được tha rồi". (49) Bấy giờ những người đồng bàn liền nghĩ
bụng: "Ông này là ai mà lại tha được cả tội?" (50) Nhưng
Ðức Giêsu nói với người phụ nữ: "Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi
bình an".
Suy Niệm:
Thánh
Phaxicô Salêsiô Giám Mục, ngài có một người giúp việc bê tha rượu chè. Một đêm
kia, anh ta say mèm. Mọi người trong nhà đã lên giường ngủ hết rồi, chỉ còn một
mình thánh nhân thức khuya đọc sách. Chính ngài đã dìu anh ta về giường của
mình và lấy mền đắp cho anh ta, rồi sáng hôm sau ngài mới nói cho anh ta biết
lỗi lầm.
Thánh nhân
nói: “Giả sử lúc đó anh đang say, xảy chân ngã xuống giếng thì sao. Hoặc lỡ bị
gió độc mà chết thì sẽ thế nào. Linh hồn của anh ở đâu bây giờ. Nghe vậy anh ta
liền hối hận, xin ngài tha thứ và trước mặt ngài, anh xin cam đoan sẽ không còn
uống một giọt rượu nào nữa. Nhưng ngài bảo anh: “Đừng chừa vội quá như thế”.
Từ đó, anh
ta xin nhận thánh nhân làm cha giải tội riêng cho mình và dần dần, anh ta đã
biết chừa hẳn tội lỗi củ mà sống rất đạo hạnh tử tế trước mặt Chúa và mọi
người.
Quả thật, anh ta đã nhận thức được
rằng, tội say sưa rượu chè đâu phải chỉ hại cho riêng mình anh ta, mà còn làm
hao tốn tiền bạc lẽ ra anh dành cho gia đình, và còn dễ làm kích thích mình gây
gỗ với mọi người, đánh chửi bất cứ ai động chạm đến mình, đập phá đồ đạc trong
nhà và biết bao người bị phiền muộn vì chính cái tật say sưa của anh ta.
“Tội của chị rất nhiều, nhưng đã
được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít”.
Người phụ nữ tội lỗi trong bài Tin mừng hôm nay không khác chi người giúp việc nghiện rượu của thánh Phanxicô trong câu
chuyện trên đây. Họ đều là những người yếu đuối lầm lỡ trong tội, nhưng đã được
Chúa Giêsu cũng như thánh Phanxicô bao dung tha thứ, nên họ đã mau mắn đáp lại
tình yêu, để rồi cuộc đời của họ bắt đầu từ nay được đổi mới.
Madalêna Danielou đã viết: “Tha thứ
thật sự là hành động thần linh mà chúng ta chỉ học được từ nơi Thiên Chúa Vâng,
có thể nói: lỗi lầm là của con người và tha thứ là của Thiên Chúa. Nhưng người
ta chỉ có thể lãnh nhận ơn tha thứ khi đã có lòng tin: Tin nơi Thiên Chúa luôn
yêu thương chúng ta, tin rằng Ngài sấn sàng tha thứ và sẽ còn tha thứ mãi. Chúa
phán: “Lòng tin của chị đã cứu chị, chị hãy đi bình an”. Chính lòng tin đã đem
lại ơn tha thứ, và ơn tha thứ đã làm đổi mới tội nhân, để họ mãi mãi bước đi
trong bình an.
Tuy nhiên, tình yêu và lòng tin của
chúng ta cần phải được biểu lộ cách cụ thể qua lòng sám hối, vì sám hối tức là
nhận thức mình có lầm lỗi, và chỉ những ai nhận thức mình lầm lỗi thì họ mới
được Thiên Chúa thứ tha. Vì thế mà Thomas Carlyle đã nói một câu bất hủ: “Không
nhận ra lầm lỗi là lỗi lớn nhất trong mọi lỗi lầm”.
Quả thật, nếu ai cho mình không có
tội thì đâu cần Thiên Chúa thứ tha. Nhưng thánh Gioan lại nói rằng: “Nếu chúng
ta nói là chúng ta không có tội, chúng ta tự lừa dối mình, và sự thật không ở
trong chúng ta.
Các bạn thân mến,
Chúng ta hãy ý thức rằng: Sa ngã
trong tội là bản chất của con người, nhưng ở lại trong tội là trở nên quỉ sứ.
Xin Chúa cho chúng ta biết khiêm tốn nhận ra lỗi lầm của mình, và mau mắn chân
thành sám hối, để được Chúa tha thứ và ban cho ơn bình an không những thể xác
mà còn cả linh hồn.
Lm. Peter Nguyễn Bùi Quốc Khánh