Suy Niệm Lời Chúa Thứ
Sáu Tuần III Phục Sinh Năm C
SỰ SỐNG VĨNH
CỬU

Lời Chúa: Ga
6, 52 – 59
(52) Người Dothái liền tranh luận
sôi nổi với nhau. Họ nói: "Làm sao ông này có thể cho chúng ta ăn thịt ông
ta được?" (53) Ðức Giêsu nói với họ: "Thật, tôi bảo thật
các ông: nếu các ông không ăn thịt và uống máu Con Người, các ông không có sự
sống nơi mình. (54) Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn
đời, và tôi sẽ cho người ấy sống lại vào ngày sau hết, (55) vì thịt
tôi thật là của ăn, và máu tôi thật là của uống. (56) Ai ăn thịt và
uống máu tôi, thì ở lại trong tôi, và tôi ở lại trong người ấy. (57)
Như Chúa Cha là Ðấng hằng sống đã sai tôi, và tôi sống nhờ Chúa Cha thế nào, thì
kẻ ăn tôi, cũng sẽ nhờ tôi mà được sống như vậy. (58) Ðây là bánh từ
trời xuống, không phải như bánh tổ tiên các ông đã ăn, và họ đã chết. Ai ăn
bánh này, sẽ được sống muôn đời". (59) Ðó là những điều Ðức
Giêsu đã nói khi giảng dạy trong hội đường, ở Caphácnaum.
Suy
Niệm:
Phụng vụ tuần
trước và tuần này đang xoay quanh Tin Mừng Thánh Gioan chương 6. Toàn thể
chương này khá biệt lập và làm nổi bật rõ nét một vấn đề, vì ở các chương khác
chúng ta không thấy nói đến đề tài “ Bánh Hằng Sống – Bánh Trường Sinh – Bánh Từ
Trời...”. Chương 6 khá dài nhưng nó đánh dấu một bước quan trọng trong cuộc đời
rao giảng của Đức Giêsu. Ở đây, Chúa Giêsu mạc khải căn tính của Người, đúng
hơn là Người vén màn cho nhân loại thấy thiên tính của Người. Người chính là
Ngôi II Thiên Chúa – Một chân lý mà sau này Giáo Hội phải mất một thời gian
dài, mở các công đồng để xác định và chống lại các bè rối phủ nhận Chúa Giêsu
có hai bản tính và Chúa Giêsu là Thiên Chúa. Bài Tin Mừng hôm nay đưa tới đỉnh
điểm cuộc tranh luận mà xưa kia người Do Thái đã kịch liệt phản đối, dẫn đến
cái chết của Chúa Giêsu.
Mở đầu bài
Tin Mừng, chúng ta thấy Thánh Sử nói thẳng vào vấn đề “Người Do Thái tranh luận
sôi nổi và hỏi nhau : Làm sao ông này có thể cho chúng ta ăn thịt ông ta được?
Một chân lý khó chấp nhận. Một sự thật không hề nghĩ tới. Lập luận ấy khiến họ
cứng lòng và phủ nhận.
Đức Giêsu
nói và nhấn mạnh “Nếu các ông không ăn thịt và uống máu Con Người, các ông
không có sự sống” (c. 53). Hậu quả của việc không đón nhận, không chấp nhận Người
làm của ăn của uống nuôi dưỡng thân xác, thì kẻ ấy ắt phải chết. Có lẽ người Do
Thái cảm thấy gớm ghiếc khi nói đến ăn thịt và uống máu một con người, huống chi
đây lại khẳng định có vẻ ngạo mạn là : Nếu không ăn uống máu thịt Con Người ấy,
thì sẽ chết. Họ chỉ nghĩ về cái chết thể lý, nên họ cứng lòng. Họ chỉ quan tâm
đến việc ăn thịt và uống máu con người Giêsu Nagiaret, nên họ không chịu tin. Họ
không đào sâu tìm hiểu về Đấng Mêsia, về một vị Thiên Chúa đã làm người, về
tình yêu Thiên Chúa đang tuôn tràn Ơn Cứu Độ, nên họ đã từ chối và có những lời
lẽ, tư tưởng, hành vi xúc phạm đến Người.
Nhưng lòng
thương xót của Thiên Chúa vẫn bền vững. Đức Giêsu vẫn kiên trì giải thích và dạy
dỗ họ “Ai ăn thịt và uống máu tôi, sẽ được sống muôn đời và kẻ ấy sẽ sống lại
trong ngày sau hết” (c.54). Chúa Giêsu đưa ra một chân lý mới. Chân lý này
không khác chân lý trước, nhưng chỉ nói lên điều tích cực, nói lên niềm vui ơn
cứu độ cho những ai tin vào Người. Ơn cứu độ này chính là cuộc sống muôn đời.
Vì con người ai cũng “ham sống, sợ chết” và Thiên Chúa là Đấng Hằng Sống sẽ thực
hiện điều ấy cho những ai mở lòng đón nhận Ngài. Thiên Chúa là Đấng Trung
Thành, Ngài không lừa dối ai bao giờ “Thịt tôi thật là của ăn và máu tôi
thật là của uống” (c. 55). Chỉ có của ăn, của uống này mới nuôi sống con
ngươì mà thôi. Của ăn của uống này mới thanh tẩy vết nhơ tội lỗi nơi con người
do ông bà nguyên tổ gây nên và chính của ăn của uống ấy mới đưa con người tháp
nhập vào đời sống vĩnh cửu của Ba Ngôi. Của ăn của uống này là “hàng thật”, đưa
đến sự sống”thật”, vì đó chính là Thịt Máu của một con người đã nói “Tôi làm chứng
cho Sự Thật. Ai nghe Sự Thật đứng về phía tôi”(Ga 18, 37), “Tôi là Đường, là Sự
Thật, là Sự Sống”(Ga 14, 6).
Hơn nữa, “nếu
ai ăn thịt và uống máu, kẻ ấy sẽ ở lại trong Người và Người sẽ ở lại trong kẻ ấy”(c.56).
Như thế, nếu chúng ta ăn và uống máu Đức Giêsu, thì Đức Giêsu sẽ sống trong ta
và ta sống trong Đức Giêsu. Lúc đó, ta và Đức Giêsu sẽ nên một, như Đức Lang
Quân kết hiệp với Hiền Thê. Thiên Chúa kết hiệp với con người. Khi đó, Chúa sẽ
biến máu tội lỗi của ta sẽ trở thành máu công chính, thịt con người trở thành
thịt của Con Thiên Chúa. Thân xác nhơ bẩn của ta sẽ nên sáng láng như thân xác
phục sinh của Người. Trong chúng ta sẽ có giòng máu và sự sống của chính Thiên
Chúa.
“Như Chúa
Cha là Đấng Hằng Sống đã sai tôi và tôi sống nhờ Chúa Cha thế nào, thì kẻ ăn
tôi cũng sẽ nhờ tôi mà sống như vậy” (c. 57). Chúa Giêsu so sánh giữa việc kết
hợp giữa Người với kẻ ăn thịt và uống máu Người như việc kết hợp giữa Chúa Con
và Chúa Cha vậy. Nếu ta ăn thịt và uống máu Người, ta sẽ sống nhờ người như Người
đã sống nhờ Cha. Từ đó, ta đi vào tương quan với Ba ngôi Thiên Chúa, được thông
phần sự sống và hưởng hạnh phúc vĩnh cửu với Ba Ngôi. Vậy, khi ăn thịt và uống
máu Chúa, ta không còn sống cho chính mình nữa, nhưng là “ Đức Kitô sống trong
ta” (Gal 2, 20).
Kết thúc
bài Tin Mừng, Chúa Giêsu nhắc lại một lần nữa về chân lý mà người Do Thái không
chịu tin nhận “Đây là bánh từ trời xuống, không phải như bánh tổ tiên các ông
đã ăn và họ đã chết. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời” (c. 58).
Qua bài
này, chúng ta nhận ra lòng thương xót của Chúa Cha qua Đức Giêsu “Thiên Chúa
yêu thế gian đến nỗi ban Con Một” (3, 16), nhưng chúng ta vẫn dửng dưng và từ
chối “Người đã đến nhà mình, nhưng người nhà chẳng chịu đón nhận” (1, 11). Nếu
chúng ta đón nhận Con của Ngài, chúng ta sẽ được cứu độ (3, 17). Như người cha
hằng mong đứa con đi hoang trở về, như người mục tử đi tìm cho kỳ được con
chiên bị mất, như bà goá soi đèn, quét nhà tìm thấy đồng bạc bị mất (Lc 15).
Thiên Chúa cũng khắc khoải đi tìm con người và Ngài bao dung, rộng lượng đón nhận
chúng ta trở về với Ngài. Thật vậy, Thiên Chúa đã đi bước trước trong công cuộc
hoà giải chúng ta với Ngài bằng giá máu của chính Con Một yêu dấu của Ngài. Lạy
Chúa, xin thương xót chúng con, vì chúng con là kẻ có tội. Amen
Nữ Tỳ Thánh
Thể.