Suy Niệm Lời Chúa Thứ Sáu Tuần II Phục Sinh
Lời Chúa
: Ga 6, 1 – 15
(1) Sau đó, Ðức Giêsu sang
bên kia Biển Hồ Galilê, cũng gọi là Biển Hồ Tibêria. (2) Có đông đảo
dân chúng đi theo Người, bởi họ từng được chứng kiến những dấu lạ Người làm cho
những kẻ đau ốm. (3) Ðức Giêsu lên núi và ngồi đó với các môn đệ. (4)
Lúc ấy, sắp đến lễ Vượt Qua là đại lễ của người Dothái.
(5) Ngước mắt lên, Ðức
Giêsu nhìn thấy đông đảo dân chúng đến với mình. Người hỏi ông Philípphê:
"Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?" (6) Người nói thế là
để thử ông, chứ Người đã biết mình sắp làm gì rồi. (7) Ông Philípphê
đáp: "Thưa có mua đến hai trăm đồng bạc bánh cũng chẳng đủ cho mỗi người
một chút". (8) Một trong các môn đệ, là ông Anrê, anh ông Simon
Phêrô, thưa với Người: (9) "Ở đây có một em bé có năm chiếc
bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng với bằng ấy người thì thấm vào đâu!" (10)
Ðức Giêsu nói: "Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi". Chỗ ấy có
nhiều cỏ. Người ta ngồi xuống, nguyên số đàn ông đã tới khoảng năm ngàn. (11)
Vậy, Ðức Giêsu cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi phân phát cho những người ngồi
đó. Cá nhỏ, Người cũng phân phát như vậy, ai muốn ăn bao nhiêu tùy ý. (12)
Khi họ đã no nê rồi, Người bảo các môn đệ: "Anh em thu lại những miếng
thừa kẻo phí đi". (13) Họ liền đi thu những miếng thừa của năm
chiếc bánh lúa mạch người ta ăn còn lại, và chất đầy được mười hai thúng. (14)
Dân chúng thấy dấu lạ Ðức Giêsu làm thì nói: "Hẳn ông này là vị ngôn sứ,
Ðấng phải đến thế gian!" (15) Nhưng Ðức Giêsu biết họ sắp đến
bắt mình đem đi mà tôn làm vua, nên Người lại lánh mặt, đi lên núi một mình.
Suy Niệm
Đến
trần gian với sứ mạng Chúa Cha trao phó là cứu độ nhân loại khỏi nô lệ tội lỗi,
nghĩa là chủ yếu về mặt tâm linh, nhưng không vì thế mà Chúa Giêsu quên đi nhu
cầu thể chất của con người.
Thật
vậy, Tin Mừng hôm nay thuật lại: khi “nhìn
thấy đông đảo dân chúng đến với mình”, Ngài liền hỏi môn đệ: “Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?” Thật
ra, Ngài có thể để mặc họ trở về nhà với cái bụng lép xẹp, và chắc chắn chẳng
ai lên tiếng trách móc Ngài. Nhưng Ngài không làm thế. Tình thương và sự nhạy
cảm đối với đau khổ và hạnh phúc của con người đã thúc đẩy Ngài đáp ứng nhu cầu
của họ. Đã khiến Ngài luôn sẵn sàng “mở rộng bàn tay và thi ân” cho chúng ta,
điều quan trọng là chúng ta có sẵn sàng “mở rộng bàn tay, cõi lòng của mình” để
đón Ngài vào cuộc đời của chúng ta hay không mà thôi.
Bí
tích Thánh Thể chính là một phép lạ mà Chúa Giêsu đang thực hiện mỗi ngày để
từng người chúng ta có được nguồn lương thực. Thế nhưng, vẫn còn rất nhiều
người ở giữa chúng ta đi tham dự Thánh lễ nhưng lại chẳng cần hiệp lễ. Như vậy,
chúng ta có khác gì một người đi tham dự một bữa tiệc, nhưng đến nơi, chẳng chịu
ăn, cứ ngồi nhìn người khác ăn, thì điều chắc chắn là sau đó, phải mang bụng
đói trở về nhà. Và nhiều lần “nhịn đói” như thế, sẽ trở thành “suy dinh dưỡng”,
và hậu quả tất yếu đối với những người “suy dinh dưỡng” là họ sẽ không đủ sức
để làm bất cứ việc lành nào, và rất dễ mắc bệnh, tức là phạm tội khi bị các “vi
trùng” là các cơn cám dỗ của ma quỷ tấn công.
Chớ
gì, khi tham dự Thánh lễ, tất cả chúng ta đều mở rộng tâm hồn mình để sẵn sàng
đón Chúa vào lòng. Để một khi được liên kết cùng Chúa, chúng ta cũng biết mặc
lấy tâm tình của Ngài, là tiếp tục lo lắng và chia sẻ cho anh em đồng loại. Và
như vậy trong Chúa, chúng ta vượt qua được khó khăn và trở ngại trong cuộc
sống. Và chúng ta tất cả đều được no thoả không chỉ bánh phần xác mà còn là
lương thực nuôi sống linh hồn. Amen.
Lm. Phaolô Nguyễn
Nguyên