Suy Niệm Lời Chúa Thứ Hai Tuần
XXIV Thường Niên
« Xin Ngài cứ nói một lời xin,
thì đầy tớ của tôi được khỏi bệnh »
LỜI CHÚA :
Lc 7, 1-10
1 Sau khi đã
nói hết những lời ấy cho dân chúng nghe, Đức Giê-su vào thành Ca-phác-na-um.2
Một viên đại đội trưởng kia có người nô lệ bệnh nặng gần chết. Ông ta yêu quý
người ấy lắm.3 Khi nghe đồn về Đức Giê-su, ông cho mấy kỳ mục của người Do-thái
đi xin Người đến cứu sống người nô lệ của ông.
4 Họ đến gặp
Đức Giê-su và khẩn khoản nài xin Người rằng: "Thưa Ngài, ông ấy đáng được
Ngài làm ơn cho.5 Vì ông quý mến dân ta. Vả lại chính ông đã xây cất hội đường
cho chúng ta."6 Đức Giê-su liền đi với họ. Khi Người còn cách nhà viên sĩ
quan không bao xa, thì ông này cho bạn hữu ra nói với Người: "Thưa Ngài,
không dám phiền Ngài quá như vậy, vì tôi không đáng rước Ngài vào nhà tôi.7
Cũng vì thế, tôi không nghĩ mình xứng đáng đến gặp Ngài. Nhưng xin Ngài cứ nói
một lời, thì đầy tớ của tôi được khỏi bệnh.8 Vì chính tôi đây, tuy dưới quyền
kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này: "Đi! là
nó đi; bảo người kia: "Đến! là nó đến; và bảo người nô lệ của tôi:
"Làm cái này! là nó làm."
9 Nghe vậy,
Đức Giê-su thán phục ông ta, Người quay lại nói với đám đông đang theo Người
rằng: "Tôi nói cho các ông hay: ngay cả trong dân Ít-ra-en, tôi cũng chưa
thấy một người nào có lòng tin mạnh như thế."10 Về đến nhà, những người đã
được sai đi thấy người nô lệ đã khỏi hẳn.
SUY NIỆM
1. Lời ông đại đội trưởng và phụng vụ Thánh Thể
Đức Giêsu đang trên đường đến nhà ông đại đội trưởng, khi
không còn bao xa, thì ông này cho bạn hữu ra nói với Ngài: “Thưa Ngài, không
dám phiền Ngài quá như vậy, vì tôi không đáng rước Ngài vào nhà tôi.” (c. 6) Như
chúng ta đều nhận ra, lời này được Giáo Hội đưa vào trong phụng vụ Thánh Thể:
“Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con, nhưng xin Chúa phán một lời thì
linh hồn con sẽ lành mạnh”.
So sánh hai lời nói này, chúng ta nhận ra có một vài khác
biệt: viên đại đội trưởng nói cho người đầy tớ mà ông yêu quí, còn chúng ta,
chúng ta nói cho chính mình; lời của viên đại đội trưởng liên quan đến chữa
lành thể xác, còn lời nguyện của chúng ta trong Thánh Lễ liên quan đến chữa
lành tâm hồn; Đức Giêsu đã không vào nhà viên đại đội trường, nhưng trong Thánh
Lễ, Đức Giêsu vào luôn trong “nhà chúng ta”, nghĩa là vào trong nội tâm và vào
trong cuộc đời của chúng ta.
2. Lời Người và Lời Chúa
Tuy nhiên, trong cả hai trường hợp, có một điểm chung là
lòng tin, lòng tin vào sức mạnh của Lời Chúa. Lòng tin vào sức mạnh của Lời Đức
Giêsu của viên đại đội trưởng thật đơn sơ, nhưng thật vững chắc và rất hợp lí.
Bởi vì, ông khởi đi từ kinh nghiệm của chính mình: lời của ông cũng có sức
mạnh:
Tôi bảo
người này: « Đi! », là nó đi;
bảo người kia: « Đến! », là nó đến;
và bảo người nô lệ của tôi: « Làm cái này! » là nó làm.
(c. 8)
Chúng ta thường đối lập lời nói với việc làm, và trong
tương quan này, lời nói thường bị hạ thấp. Tuy nhiên, ở đây, chúng ta chứng
kiến sức mạnh của lời nói : lời nói không những không kém hơn hành động,
nhưng còn tạo ra hành động. Để diễn tả tương quan và để tạo ra hiệu quả, lời nói
cũng như hành động đều có những mức độ sức mạnh khác nhau. Trong trường hợp của
viên đại đội trưởng, chúng ta thấy lời của ông có sức mạnh làm cho chuyển động,
làm cho thực hiện và sinh hoa kết quả.
Trong tương quan với nhau, và nhất là trong cộng đoàn,
chúng ta đều có kinh nghiệm này: không chỉ lời của bề trên có sức mạnh, mà lời
của mọi người đều có sức mạnh: sức mạnh tạo ra sự sống và làm cho sự sống lớn
lên, sức mạnh an ủi và chữa lành tâm hồn khi nói những lời đón nhận, cảm thông
và tha thứ, sức mạnh tạo ra sự hiệp nhất; và sức mạnh của lời nói cũng có thể
làm thui chột sự sống và có thể giết chết. Sách Huấn ca nói: « Có nhiều
người ngã gục vì lưỡi kiếm, nhưng làm sao sánh được với những kẻ gục ngã vì
lưỡi người? » (Hc 28, 18). Như thế, lời con người có sức mạnh làm cho sự
sống lớn lên, hay giết chết sự sống. Và nếu lời người có sức mạnh ghê gớm như
thế, Lời Chúa còn có sức mạnh lớn hơn biết bao : Lời Chúa là Lời hằng sống
và ban sự sống ; như chính Đức Chúa nói trong sách Isaia:
Cũng như
mưa với tuyết sa xuống từ trời,
không
trở về với trời nếu chưa thấm xuống đất,
chưa
làm cho đất phì nhiêu và đâm chồi nẩy lộc,
cho
kẻ gieo có hạt giống, cho người đói có bánh ăn.
Thì lời
ta cũng vậy, một khi xuất phát từ miệng ta,
sẽ không trở về với ta nếu chưa đạt kết quả,
chưa thực hiện ý muốn của ta,
chưa chu toàn sứ mạng ta giao phó
(Is 55, 10-11)
Và nơi
Đức Giê-su, Đức Chúa không chỉ ban lời, nhưng ban chính Ngôi Lời của Người:
“Lúc khởi đầu đã có Ngôi Lời, Ngôi Lời vẫn hướng về Thiên Chúa và Ngôi Lời là
Thiên Chúa… Nhờ Ngôi Lời vạn vật được tạo thành” (Ga 1, 1-2). Ngang qua mầu
nhiệm Nhập Thể được hoàn tất với mầu nhiệm Vượt Qua, Ngôi Lời đã thực hiện trọn
vẹn ý muốn của Chúa Cha, đã chu toàn hoàn hảo sứ mạng Chúa Cha trao phó, vì
thế, tất yếu sinh hoa kết quả dư tràn, là sự sống mới cho chúng ta hôm nay và
mãi mãi.
3. Lời giao ước
Chúng ta đọc lời tuyên khấn trước mặt Thiên Chúa (và cũng
tương tư như vậy, với lời giao ước hôn nhân), với sự hiện diện của cộng đoàn,
thế là suốt đời sống theo lời đó. Chúa cũng cam kết với chúng ta và cam kết
trước chúng ta, và Ngài sẽ trung tín đến cùng; đơn giản là vì Lời của Ngài và
Ngôi vị của Ngài là một.
Xin cho chúng ta cảm nghiệm và xác tín Lời Chúa là lời
ban sự sống và tái tạo sự sống: sự sống của từng người chúng ta và sự sống của
cộng đoàn. Bởi vì, chúng ta sống không chỉ bằng việc thỏa mãn những nhu cầu vật
chất và thể lí, nhưng còn sống bẳng tương quan nữa : tương quan tình yêu,
hiệp nhất, bao dung, đón nhận, tha thứ, cảm thông… Không có những tương quan
này, chúng ta không thể sống được, hay sự sống của chúng ta sẽ trở nên chết
chóc, nghĩa là sự chết sẽ hiện diện ngay trong lòng sự sống. Lời Chúa không tạo
ra sự vật, nhưng tạo ra những « tương quan sự sống » giữa chúng ta.
* * *
Xin cho lời nói chúng ta trao cho nhau mỗi ngày, cũng là
lời tạo ra « tương quan sự sống » theo khuôn mẫu của Lời Chúa, thay
vì tạo ra « tương quan sự chết ». Xin cho Lời Chúa cư ngụ trong lời
của chúng ta. Lời Chúa cũng là chân lí, vì một khi Ngài nói là “đúng” mãi mãi.
Xin cho lời của chúng ta nói với nhau và nói với Chúa, cũng là sự sống và là
chân lí. Bởi vì chúng ta là hình ảnh của Thiên Chúa.
Lm. Giuse
Nguyễn Văn Lộc