Thứ Tư Tuần Bát nhật Giáng sinh
ÁNH SÁNG CỨU ĐỘ
Lời Chúa Lc 2, 22-35
22 Khi đã đủ thời gian, đến ngày các ngài phải
được thanh tẩy theo luật Mô-sê, bà Ma-ri-a và ông Giu-se đem con lên
Giê-ru-sa-lem, để tiến dâng cho Chúa, 23 như đã chép trong Luật
Chúa rằng : “Mọi con trai đầu lòng phải được thánh hiến, dành riêng cho
Chúa”. 24 Ông bà cũng lên để dâng của lễ theo Luật Chúa
truyền, là một đôi chim gáy hay một cặp bồ câu non. 25 Hồi
ấy ở Giê-ru-sa-lem, có một người tên là Si-mê-ôn. Ông là người công chính và
sùng đạo, ông những mong chờ niềm an ủi của Ít-ra-en, và Thánh Thần hằng ngự
trên ông. 26 Ông đã được Thánh Thần linh báo là ông sẽ
không thấy cái chết trước khi được thấy Đấng Ki-tô của Đức Chúa. 27 Được
Thần Khí thúc đẩy, ông lên Đền Thờ. Vào lúc cha mẹ Hài Nhi Giê-su đem con tới
để làm điều người ta quen làm theo luật dạy, 28 thì
ông ẵm lấy Hài Nhi trên tay, và chúc tụng Thiên Chúa rằng :
29“Muôn lạy Chúa, giờ đây
theo lời Ngài đã hứa,
xin để tôi tớ này được an bình ra đi.
30Vì
chính mắt con được thấy ơn cứu độ
31Chúa đã
dành sẵn cho muôn dân :
32Đó là
ánh sáng soi đường cho dân ngoại,
là vinh quang của Ít-ra-en Dân Ngài.”
33 Cha và mẹ Hài Nhi ngạc nhiên vì những điều
người ta nói về Người. 34 Ông Si-mê-ôn chúc phúc cho hai ông bà, và nói
với bà Ma-ri-a, mẹ của Hài Nhi : “Cháu bé này được đặt làm duyên cớ cho nhiều
người Ít-ra-en ngã xuống hay đứng lên. Cháu còn là dấu hiệu bị người đời chống
báng. 35 Còn chính bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn
bà. Như vậy, những ý nghĩ từ thâm tâm nhiều người sẽ lộ ra.”
Suy niệm
Trong đại dịch Covid 19, chúng ta dễ dàng bắt gặp
những cụm từ “bóng tối”, “những ngày
tháng đen tối” trên báo chí. Mới đây lại thấy xuất hiện cụm từ “ánh sáng nơi cuối đường hầm”. Con người
đã kinh qua cảm giác sợ hãi, lo lắng… như một thứ “bóng tối” bao trùm cuộc
sống, từ đó khao khát “ánh sáng” đến để được đổi mới.
Đối với người Kitô hữu, đâu là “bóng tối” phải ý
thức và đâu là “ánh sáng” mà chúng ta thực sự cần? Tin
Mừng Luca thuật lại cho chúng ta thấy, Đức Giêsu chính là “Ánh Sáng Cứu Độ” con
người, qua lời ca tụng của cụ già Si-mê-on: “Chính mắt con đã nhìn thấy ơn cứu độ, Chúa đã dành sẵn cho muôn dân: Đó
là ánh sáng soi đường cho dân ngoại, là vinh quang của Is-ra-el dân Ngài.”
(Lc 2, 30-32)
Sau khi nói những lời tràn đầy niềm vui
về Hài Nhi, Đấng là ánh sáng uy quyền của Thiên Chúa, thì cụ Simêon lại tiên
báo trước về thập giá của Đấng sẽ nên “duyên
cớ cho Israel ngã xuống hay đứng lên”. Chúng ta biết rằng, Đức Giêsu vẫn là
dấu chứng của sự chống đối. Ngôi Hai đã đến nhưng con người lại khước từ. Con
người luôn muốn gạt bỏ Thiên Chúa ra ngoài, để có thể tự do trong bóng đêm của mình.
Quả thật, một nghịch lý xảy ra. Dân Israel
mong chờ “ánh sáng”, mong chờ Đấng Cứu Độ. Tuy vậy, “Ánh sáng đã đến thế gian, nhưng người ta yêu chuộng bóng tối hơn ánh
sáng”(Ga 3, 19). Khi nói “yêu chuộng bóng tối”, nghe có vẻ lạ lùng, nhưng
nó không phải là điều gì xa lạ với thực tế. Chẳng hạn, các Kinh sư và Pharisêu muốn
ở trong “bóng tối” luật lệ của họ mà lên án “Ánh Sáng”. Họ loại trừ ánh sáng bằng
cách đóng đinh Đấng cứu độ vào Thập giá. Nhiều lúc, chính chúng ta cũng xử sự
như vậy. Đó là khi chúng ta phạm tội. Chúng
ta đã chẳng cần một chút bóng tối để nương náu đó sao? Cứ như thể bóng tối sẽ
che chở và cho ta cảm giác an toàn: “Ước gì
bóng tối bao phủ tôi, và ánh sáng quanh tôi thành đêm tối”(Tv 139,11). Chúng
ta loại trừ “ánh sáng”, vì sợ phải thay đổi, sợ phải từ bỏ, sợ phải sám hối.
Đức Giêsu đã nói: “Chính tôi là ánh sáng cho trần gian. Ai theo tôi, sẽ không phải đi
trong bóng tối, nhưng sẽ nhận được ánh sáng đem lại sự sống”(Ga 8, 12). Khi
lãnh bí tích Rửa tội, mỗi người Kitô hữu được mời gọi làm con Chúa, con của ánh
sáng. Điều đó không có nghĩa chúng ta đã hoàn toàn thiện hảo. Nhưng với tất cả
những gì chúng ta đang “là”, kể cả sự giới hạn, chúng ta dám bước đi trong ánh
sáng của Chúa. Chính ánh sáng của Chúa giúp chúng ta được tinh luyện, được chữa
lành vết thương tội lỗi, nâng chúng ta lên để sống đúng phẩm giá của mình.
Lạy Chúa, xin
ban ánh sáng của Ngài tràn ngập những góc khuất của tâm hồn con. Xin đẩy lùi mọi
thứ bóng tối của ích kỷ, ghen ghét, giận hờn, gian dối, lười biếng, tham lam,
sa đọa… để con luôn vững bước trong bình an và hy vọng. Hành trình đức tin của
con luôn bước đi cùng tha nhân. Đôi khi bão táp của tội lỗi, những đau khổ của
cuộc đời, khiến một ai đó trong chúng con bị lịm tắt đi ánh sáng của Chúa. Xin
cho chúng con biết thắp lại ngọn nến đức tin của nhau, để chúng con luôn giữ được
ánh sáng cứu độ của Ngài đến cuối con đường. Và khi đã hoàn tất việc đời, lạy
Thiên Chúa muôn loài, con sẽ được chiêm ngưỡng ánh sáng huy hoàng từ thánh nhan
Ngài. Amen.
Lm.
Giuse Mai Văn Điệp