Thứ hai, sau Chúa Nhật IV Phục Sinh
Người Mục Tử
Nhân Lành
(Ga 10, 1-10)
![ChuaNhat4PS[1].jpg](/Article_Img/GIE%20SU/ChuaNhat4PS[1].jpg)
LỜI
CHÚA :
1 "Thật, tôi bảo thật các ông:
Ai không đi qua cửa mà vào ràn chiên, nhưng trèo qua lối khác mà vào, người ấy
là kẻ trộm, kẻ cướp.2 Còn ai đi qua cửa mà vào, người ấy là mục tử.3
Người giữ cửa mở cho anh ta vào, và chiên nghe tiếng của anh; anh gọi tên từng
con, rồi dẫn chúng ra.4 Khi đã cho chiên ra hết, anh ta đi trước và
chiên đi theo sau, vì chúng nhận biết tiếng của anh.5 Chúng sẽ không
theo người lạ, nhưng sẽ chạy trốn, vì chúng không nhận biết tiếng người
lạ."
6 Đức Giê-su kể cho họ nghe dụ ngôn
đó. Nhưng họ không hiểu những điều Người nói với họ. 7 Vậy, Đức
Giê-su lại nói: "Thật, tôi bảo thật các ông: Tôi là cửa cho chiên ra vào.8
Mọi kẻ đến trước tôi đều là trộm cướp; nhưng chiên đã không nghe họ.9
Tôi là cửa. Ai qua tôi mà vào thì sẽ được cứu. Người ấy sẽ ra vào và gặp được
đồng cỏ.
10 Kẻ trộm chỉ đến để ăn trộm, giết hại và phá huỷ. Phần tôi, tôi đến để
cho chiên được sống và sống dồi dào.
SUY
NIỆM :
Trong bài Tin Mừng theo
thánh Gioan của Thánh Lễ thứ hai, sau Chúa Nhật IV Phục Sinh, Đức Giê-su kể cho
người Do Thái nghe một dụ ngôn, mà chúng ta quen gọi là dụ ngôn « Người
Chăn Chiên Lành ». Nhưng họ không hiểu điều Ngài muốn nói.
Còn chúng ta, chúng ta
hiểu rất rõ và cũng vừa xác tín và vừa cảm nếm nữa, Người Mục Tử Nhân Lành là
chính Đức Giê-su. Tuy nhiên, chúng ta vẫn được mời gọi mở lòng ra để lắng nghe
từng chi tiết của dụ ngôn nhỏ này, vì dụ ngôn sẽ dẫn chúng ta đi xa hơn trong
việc hiểu biết và yêu mến Đức Giê-su, Mục Tử Nhân Lành.
1. Người Mục Tử và kẻ trộm
Trong dụ ngôn, từ đầu
đến cuối, Đức Giê-su so sánh người chăn chiên tốt lành, hay đúng hơn người mục
tử đích thật, với kẻ trộm, kẻ cướp và với người lạ. Kẻ trộm không vào chuồng
chiên bằng cửa chính, nhưng trèo qua lối khác mà vào ; và sau khi vào,
chiên không nhận ra tiếng của kẻ trộm, vì thế, sẽ không đi theo, nhưng bỏ chạy.
Trong khi đó, người mục tử đi vào bằng cửa chính :
Người giữ cửa mở cho anh ta
vào, và chiên nghe tiếng của anh; anh gọi tên từng con, rồi dẫn chúng ra. Khi
đã cho chiên ra hết, anh ta đi trước và chiên đi theo sau, vì chúng nhận biết
tiếng của anh.
(c.
3-4)
Chúng ta hãy hình dung
ra những gì Đức Giê-su mô tả ở đây, vì đó là một hình ảnh thật đẹp và thật đánh
động diễn tả tương quan của chúng ta với Đức Ki-tô. Ngoài ra, còn có hình ảnh
người giữ cửa nữa. Người này là ai, trong tương quan của chúng ta với Đức Ki-tô ?
Hình ảnh Người Mục Tử
đích thật và đàn chiên không chỉ đẹp và đánh động, nhưng còn mặc khải cho chúng
ta những tiêu chuẩn để nhận định ai là Người Mục Tử đích thật của chúng
ta ; bởi vì trong đời sống của chúng ta, bên ngoài cũng như bên trong, có
nhiều thần tượng, nhiều ngẫu tượng, nhiều thần loại muốn trở thành « người
chăn dắt » chúng ta, hay chính chúng ta để cho chúng đi vào tâm hồn, đi
vào cuộc đời như là chủ nhân của chúng ta.
Tuy nhiên, dụ ngôn còn
mặc khải thêm một điều nữa đụng chạm sâu xa và trực tiếp đến chính bản thân
chúng ta. Vừa rồi, dụ ngôn nói về người mục tử đích thật. Thế còn chiên thì
sao, ai là con chiên đích thật ? Người mục tử đích thật gọi tên từng con
chiên và đi trước dẫn đường ; còn chiên, thì nghe và nhận biết tiếng của
mục tử, và đi theo mục tử, chứ không bao giờ đi theo người lạ. Như thế, con
chiên đích thật, là con chiên nghe và nhận biết tiếng mục tử của mình. Vậy
chúng ta có phải là con chiên đích thật không ? Là con chiên biết nghe và
nhận ra tiếng của Đức Ki-tô, vị mục tử đích thật của chúng ta không ?
2. Kẻ Trộm đến để phá hủy, vị Mục Tử nhân lành đến để làm
cho sống
Để phân biệt chính
mình là người mục tử đích thật với những kẻ trộm cướp, Đức Giê-su còn
nói : « Kẻ trộm chỉ đến để ăn trộm, giết hại và phá huỷ. Phần tôi, tôi đến để cho chiên được sống và
sống dồi dào » (Ga 10, 10). Chắc chắn, ai trong chúng ta cũng đều có
hai kinh nghiệm này, một kinh nghiệm liên quan đến sự sống và một kinh nghiệm
liên quan đến sự chết.
Kinh nghiệm về sự sống
đích thật và dồi dào, khi chúng ta lắng nghe Đức Ki-tô, đi theo Ngài và ở lại
với Ngài. Và kinh nghiệm về sự chết, chưa phải là sự chết ở cuối cuộc đời,
nhưng là bầu khí chết chóc ngay trong cuộc đời này, cuộc sống này, mỗi khi
chúng ta đi theo và sống cho những ngẫu tượng khác với Đức Ki-tô, nghĩa là những
gì khác với tình yêu, bác ái, tình bạn, bao dung, tha thứ, đón nhận nhau.
Nhưng Đức Giê-su đã
làm gì để cho chúng ta có được sự sống và sự sống dồi dào ? Đó chính là
tất cả những gì Ngài đã làm trong mầu nhiệm Vượt Qua, mà chúng ta đã và đang cử
hành trong Tuần Thánh và Mùa Phục Sinh, và chúng ta cũng cử hành mỗi ngày trong
Thánh Lễ.
Trong thư thứ nhất (bài
đọc 2 : 1Pr 2, 20-25), thánh Phê-rô sẽ giúp chúng ta đi vào chiều sâu của
cách thức, Đức Giê-su làm cho chúng ta sống và sống dồi dào :
Ø « Đức Ki-tô đã chịu đau khổ vì anh em, để lại một gương mẫu cho anh em
dõi bước theo Người ».
Ø « Tội lỗi của chúng ta, chính Người đã mang vào thân thể mà đưa lên
cây thập giá, để một khi đã chết đối với tội, chúng ta sống cuộc đời công chính ».
Ø « Vì Người phải mang những vết thương mà anh em đã được chữa
lành ».
Thánh Phê-rô mô tả cho
chúng ta một hình ảnh vừa đúng vừa đẹp về Người Mục Tử nhân lành của chúng ta.
Không có người chăn chiên nào trên đời này giống như thế, vì Ngài cho đi chính
sự sống của mình vì đàn chiên của Ngài.
3. « Tôi là cửa »
Vẫn chưa hết. Đức
Giê-su không chỉ nói mình là Mục Tử, nhưng còn nói mình là Cửa Vào nữa :
Tôi là cửa cho chiên ra vào. Mọi
kẻ đến trước tôi đều là trộm cướp; nhưng chiên đã không nghe họ. Tôi là cửa. Ai
qua tôi mà vào thì sẽ được cứu. Người ấy sẽ ra vào và gặp được đồng cỏ.
(c.
7-9)
Trong thực tế, chúng
ta bỏ quên hình ảnh này, vì hình ảnh Người Mục Tử quá đẹp và quá hay, lấn lướt
hình ảnh « Cửa Ra Vào ». Nếu chúng ta chú ý, chúng ta sẽ nhận ra
rằng, hình ảnh Cửa Ra Vào nói về Đức Ki-tô một cách rất lạ lùng : chúng ta
phải đi ra đi vào bằng cách đi ngang qua Đức Ki-tô như là cánh cửa ! Ở một
chỗ khác, Ngài nói Ngài là đường đi, còn ở đây, Ngài nói Ngài là « cửa ra
vô ». Hằng ngày chúng ta phải ngang qua biết bao nhiêu là cửa và cổng.
Nhưng đâu là cửa ra vào mà chúng ta chọn lựa cho cuộc đời của chúng ta, cho ơn
gọi của chúng ta ? Và cánh cửa mà chúng ta chọn, sẽ dẫn chúng ta đến
đâu ?
Hình ảnh « Cửa Ra
Vào » được Đức Giê-su áp dụng cho mình, không chỉ lạ lùng, nhưng thật mạnh
mẽ và triệt để ; bởi vì, Ngài ước ao chúng ta đi ngang qua chính ngôi vị
của Ngài, nghĩa là Ngài ước ao ban chính sự sống của Ngài cho chúng ta, để nuôi
sống chúng ta hôm nay và mãi mãi. Nhưng chính Ngài đã « đi ngang
qua » cách triệt để cuộc đời của chúng ta trước trong mầu nhiệm Vượt Qua.
Lm Giuse Nguyễn Văn
Lộc