SUY NIỆM TIN MỪNG THỨ TƯ TUẦN IV THƯỜNG NIÊN
LỜI CHÚA: Mc 6,1-6
(1) Ðức Giêsu ra khỏi đó và đến nơi quê quán của Người, có các môn đệ đi theo. (2) Ðến ngày sabát, Người bắt đầu giảng dạy trong hội đường. Nhiều người nghe rất đỗi ngạc nhiên. Họ nói: "Bởi đâu ông ta được như thế ? Ông ta được khôn ngoan như vậy, nghĩa là làm sao? Ông ta làm được những phép lạ như thế, nghĩa là gì? (3) Ông ta không phải là bác thợ, con bà Maria, và anh em của các ông Giacôbê, Gioxê, Giuđa và Simon sao? Chị em của ông không phải là bà con lối xóm với chúng ta sao?" Và họ vấp ngã vì Người. (4) Ðức Giêsu bảo họ: "Ngôn sứ có bị rẻ rúng, thì cũng chỉ là ở chính quê hương mình, hay giữa đám bà con thân thuộc, và trong gia đình mình mà thôi." (5) Người đã không thể làm được phép lạ nào tại đó; Người chỉ đặt tay trên một vài bệnh nhân và chữa lành họ. (6) Người lấy làm lạ vì họ không tin.
SUY NIỆM:
Mỗi người đều có quê hương xứ sở. Nơi “chôn nhau cắt rốn” ấy là chỗ mà mọi người đều cảm thấy bình an hạnh phúc khi họ được sống gần gũi, gắn bó với những người thân yêu, quen thuộc. Nhắc đến quê hương, nơi sâu thẳm cõi lòng của người xa xứ đã dấy lên một niềm thương cảm sâu lắng nhớ nhung. Nhưng cũng tại quê hương, vì biết rõ “tông tích” của nhau, người ta dễ có những thành kiến hoặc định kiến về nhau và đó như là một dấu ấn khắc sâu trong trí họ. Chúa Giêsu trong bài Tin Mừng hôm nay, Thánh sử Maccô sẽ làm nổi bật mối tương quan của Ngài với bà con thân thuộc tại chính quê quán của Ngài – làng Nagiarét.
Mở đầu chương 6, tác giả mở ra một khung cảnh : Chúa Giêsu về thăm làng xóm thân yêu, có các môn đệ đi cùng (c.1). Đến ngày Sabát, người Do Thái thường tập họp tại hội đường để nghe đọc và được giải thích sách luật. Đó là thói quen tốt lành của người Do Thái. Thói quen này được bắt nguồn từ thời lưu đầy, dân không còn nơi tế tự, họ thường tập họp nhau để đọc sách luật... Hôm ấy, Chúa Giêsu cũng vào hội đường và Ngài giảng dạy. Đây cũng là công việc bình thường của người đàn ông trưởng thành, có hiểu biết về Kinh Thánh . Nhưng hôm nay họ lại ngạc nhiên về cách giảng dạy, đúng hơn về sự hiểu biết của Ngài. Họ xầm xì, bàn tán, nói ra nói vào. Vì đâu mà ông ta được như vậy ? Sự khôn ngoan? Những phép lạ ông đã làm ? (x. c2). Họ ngạc nhiên sửng sốt về sự khôn ngoan hiểu biết của Chúa Giêsu : Trí hiểu sắc bén, lời nói mạnh mẽ như có uy quyền. Những phép lạ Ngài làm như có quyền lực từ ơn trên, chứ không do con người. Họ ngạc nhiên không phải vì một con người bình thường, giống như họ mà có quyền lực trên bệnh tật, ma quỉ, vì thời đó cũng có nhiều thầy lang chữa bệnh... Nhưng họ sửng sốt vì “Ông ta không phải là bác thợ, con bà Maria, và anh em của ông Giacôbê, Gioxê, Giuđa và Simon sao ?. Chị em của ông cũng là bà con hàng xóm của chúng ta”. Thế là đã rõ. Cái định kiến đã ngăn cản lòng tin của họ. Họ phủ nhận một con người Giêsu đầy uy quyền chỉ vì Giêsu là người hàng xóm của họ. Đáng lẽ : “Một người làm quan, cả họ được nhờ”, họ phải vui sướng và hãnh diện vì điều đó chứ. Nhưng đây lại là sự ghen tỵ đến độ xúc phạm đến Ngài ( x. c3). Họ không chấp nhận điều đó.
Trong xã hội ngày nay hoặc ngay trong cộng đoàn giáo xứ, chúng ta thường “gán” cho người khác những gì mà chúng ta đã “nghĩ” về họ, nhất là những lỗi lầm quá khứ, những hành vi bất chính từ bao đời. Chúng ta “ dán nhãn” cho họ và nghĩ rằng “khó thay đổi hoặc khi chứng kiến sự thay đổi của họ, chúng ta lại cho rằng : đó là do một tác nhân nào đó... để trục lợi. Định kiến này xuất phát từ sự ghen tỵ, óc hẹp hòi dựa vào những yếu tố, nhân loại như : nghề nghiệp, gia cảnh... Những yếu tố này bày ra trước mắt chúng ta mỗi khi chúng ta nói đến hoặc đánh giá người đó vì thậm chí chúng ta còn xúc phạm đến danh dự và nhân phẩm của họ.
Chúa Giêsu đã nói gì về định kiến này ? Ngài nói : “Ngôn sứ có bị rẻ rúng thì cũng chỉ là ở chính quê hương mình, hay giữa đám bà con thân thuộc và trong gia đình mình mà thôi Vì ông bà ta có câu “quen quá hóa nhàm, hoặc gần chùa gọi bụt bằng anh”. Những người thân thuộc lại trở thành những kẻ thù nghịch, gièm pha, hạ giá, xúc phạm nhau.
Dù Chúa Giêsu đã cảnh báo dân làng về điều đó, nhưng họ vẫn không từ bỏ được thành kiến ấy. Thành kiến lúc này đã trở thành hàng rào chắn, trở thành bức tường ngăn cản và bóp nghẹt niềm tin của họ (c.6).
Dù biết những thành kiến của họ, nhưng Chúa Giêsu vẫn ngạc nhiên vì họ không tin. Sự cứng lòng, chai đá khiến họ thích ở lì trong cái cũ, trong tội lỗi hơn là vươn ra đón lấy ánh sáng cứu độ. Và ơn cứu độ không thể đến với họ, nếu họ không mở lòng đón nhận : “Chúa Giêsu không thể làm được phép lạ nào tại đó, chỉ đặt tay chữa lành một vài bệnh nhân” (c.5). Ở đây, chúng ta có thể xem như cuộc loan báo Tin Mừng của Chúa Giêsu bị thất bại, thất bại ngay tại quê hương của Ngài.
Lạy Chúa Giêsu, những định kiến về nhau đã ngăn cản chúng con đến với Chúa và đến với nhau. Xin dạy chúng con biết khiêm tốn mở lòng đón nhận ơn Chúa, để Chúa biến đổi tấm lòng ích kỷ hẹp hòi của chúng con cho chúng con biết đón nhận nhau với tất cả những gì chúng con “là” như chúng con là những người con đang thi hành ý Chúa mà thôi. Amen
Nữ Tỳ Thánh Thể