XIN CHO CON ĐÓNG ĐINH VỚI NGÀI
Vào
mùa Phục Sinh, chúng ta lại được nghe những lời ca rất cảm động trong bài: Con
đường Chúa đã đi qua của tác giả Văn Chi, “Lạy Chúa, con đường nào Chúa đã
đi qua, con đường nào Ngài ra pháp trường, mão gai nào hẳn sâu trên trán. Lạy
Chúa, Thánh Giá nào Ngài vác trên vai, đau thương nào phủ kín tâm tư, đường
tình đó Ngài dành cho con”.
Thiên
Chúa mời gọi con cái Người mạnh dạn chọn lựa và bước đi trên con đường Thánh
giá, con đường mà Chúa Giêsu là người khai sáng.
Người
đời thì chọn lựa “xấu che, tốt khoe”, còn cuốn Tin Mừng của Ngài lại mô tả trọn
vẹn, chi tiết cuộc khổ nạn của Ngài. Hơn nữa, tâm điểm cuộc sống của Ngài cũng chính
là con đường thánh giá và Phục Sinh.
Đặc
tính tâm linh của con đường Thánh giá thì siêu nhiên, kết quả của con đường này
trong con mắt của thế gian là xa lạ với đặc trưng nhục thể của con người. Quá
khó khi chúng ta trong thân phận tội lỗi và yếu đuối lại tự do trong chọn lựa,
trải nghiệm trên con đường đau khổ này.
Ngay
cả thánh Phaolô, trong quá trình hoạt động tông đồ, có lần phàn nàn về thánh
giá liên quan cái dằm đã hành hạ thân xác ngài như sau “để tôi khỏi tự cao
tự đại vì những mặc khải phi thường tôi đã nhận được, thân xác tôi như đã bị một
cái dằm đâm vào, một thủ hạ của Xa-tan được sai đến vả mặt tôi, để tôi khỏi tự
cao tự đại” (2 Cor 12:7). Và Ngài xin chọn một người khác thay ngài để rao
giảng, nhưng Thiên Chúa phán “Ơn Ta đã đủ cho anh, vì sức mạnh của Thầy được biểu
lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối”. Có lẽ, ngài có thể không trở nên một vị thánh lớn
nếu không nếm trải sự đau khổ này, những đau khổ làm ngài được lớn lên trong những
cảm nghiệm về cuộc sống siêu nhiên.
Thánh
Phanxico Asissi nói rằng “Những ai chịu đựng mọi gian khổ trên đời này vì lòng
yêu mến Chúa Giêsu, mà vẫn giữ được tâm hồn và thân xác bình an, họ mới thật là
những người xây dựng hòa bình”.
Đức
Gioan Phaolo II nhắc lại “Chìa khóa để có thể hiểu chương trình của Thiên Chúa
là thánh giá Chúa Kitô”.
Dấn
thân trên con đường đau khổ-con đường hập giá, với hai bàn tay trắng của một kẻ
ăn xin và với một nhận thức mộc mạc, sơ đẳng như một đứa trẻ, chúng ta sẽ cảm
nhận hết sự yếu kém của bản thân và từ đó nhận rõ tình yêu bao la mà Thiên Chúa
đã rộng ban cho chúng ta, một tình yêu tuyệt đối nhưng lại là một tình yêu
nhưng không.
Mỗi
lần Chúa Giêsu hiện ra sau khi sống lại, Ngài đều chúc các môn đệ “Bình an cho
các con”. Bình an đích thực là bình an trong tự do trên con đường bão tố- bình
an trên con đường thánh giá, chứ không phải bình an vì đã chọn lựa một con đường
bằng phẳng, an nhàn tự tại. Sự bình an ấy có được là nhờ chúng ta nắm chắc bàn
tay của Chúa Giêsu trên con đường lữ hành. Không một người Cha nhân hậu, quan
phòng, quyền năng nào lại bỏ mặc con cái mình trên một con đường mà chính Ngài
khích lệ chúng ta dấn thân, mặc dù đôi lúc chúng ta cảm thấy trống vắng, vì
chính Ngài muốn ta trưởng thành hơn trong thử thách.
Lạy
Chúa, hiểu biết Thánh giá là vượt quá tư duy của con người và yêu mến Thánh giá
thì trái ngược với cuộc sống trần tục phổ thông, xin Ngài luôn ban thêm ân sủng
cho những ai đang chập chững dấn thân trên con đường này.
G.
Tuấn Anh