Suy
Niệm Lời Chúa Thứ Ba Tuần XVIII Thường Niên
CỨ YÊN
TÂM, THẦY ĐÂY ĐỪNG SỢ
LỜI
CHÚA: Mt 14, 22-36
22 Đức
Giê-su liền bắt các môn đệ xuống thuyền qua bờ bên kia trước, trong lúc Người
giải tán dân chúng.23 Giải tán họ xong, Người lên núi một mình
mà cầu nguyện. Tối đến Người vẫn ở đó một mình.24 Còn chiếc
thuyền thì đã ra xa bờ đến cả mấy cây số, bị sóng đánh vì ngược gió.
25 Vào
khoảng canh tư, Người đi trên mặt biển mà đến với các môn đệ.26 Thấy
Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hốt bảo nhau: “Ma đấy! “, và sợ hãi la
lên.27 Đức Giê-su liền bảo các ông: “Cứ yên tâm, chính Thầy
đây, đừng sợ! “28 Ông Phê-rô liền thưa với Người: “Thưa Ngài,
nếu quả là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Ngài.”29 Đức
Giê-su bảo ông: “Cứ đến! ” Ông Phê-rô từ thuyền bước xuống, đi trên mặt nước,
và đến với Đức Giê-su.30 Nhưng thấy gió thổi thì ông đâm sợ, và
khi bắt đầu chìm, ông la lên: “Thưa Ngài, xin cứu con với! “31 Đức
Giê-su liền đưa tay nắm lấy ông và nói: “Người đâu mà kém tin vậy! Sao lại hoài
nghi? “
32 Khi
thầy trò đã lên thuyền, thì gió lặng ngay.33 Những kẻ ở trong
thuyền bái lạy Người và nói: “Quả thật Ngài là Con Thiên Chúa! “
*
* *
34 Khi
qua biển rồi, thầy trò lên đất liền, vào Ghen-nê-xa-rét.35 Dân
địa phương nhận ra Đức Giê-su, liền tung tin ra khắp vùng, và người ta đem tất
cả những kẻ đau ốm đến với Người.36 Họ nài xin Người cho họ chỉ
sờ vào tua áo của Người thôi, và ai đã sờ vào thì đều được khỏi.
SUY
NIỆM
Bài Tin Mừng có cấu trúc song song đối
xứng như sau:
A (c.
22-24): Các môn đệ xuống thuyền
– Đức Giê-su một nơi, các môn đệ một nơi
– Sóng đánh, gió ngược
B (c.
25-31): Đức Giê-su đến với các môn đệ
– Đức Giê-su đến với các môn đệ
trên biển đầy sóng gió
– Ông Phê-rô đến với Đức Giê-su
trên biển đầy sóng gió
A’ (c.
32-33): Thầy trò cùng thuyền, gió yên biển lặng
– Thầy trò cùng thuyền
– Gió lặng
———————–
– “Ngài là Con Thiên Chúa”
* * *
1
– Đức Giê-su một nơi, các môn đệ một nơi (c. 22-24)
a. Chiêm ngắm Đức Giê-su
Chúng
ta hãy nhìn ngắm Đức Giê-su. Sau phép lạ bánh hóa nhiều,
« Đức Giê-su liền bắt các môn đệ xuống thuyền qua bờ bên kia trước ».
Chúng ta có thể tự hỏi tại sao ? Và chính Ngài giải tán đám đông chứ không
phải các môn đệ ; bởi vì Đức Giê-su mới là mục tử ; đoàn chiên, là
đoàn chiên của Người ; và chính Người nuôi dưỡng đoàn chiên, chứ không
phải các môn đệ.
Sau đó, Đức
Giê-su núi cầu nguyện một mình suốt đêm. Chúng ta có thể hình dung ra Đức
Giê-su đang cầu nguyện, và lắng nghe Ngài cầu nguyện.
Về điều này, Tin Mừng theo thánh Gioan kể lại cho chúng ta rất nhiều (x. Ga
14-17). Chúng ta có thể đoán ra rằng, một phần quan trọng của thời gian cầu
nguyện mà Đức Giê-su thực hiện là việc « phân định thiêng
liêng » : phải bày tỏ căn tính Ki-tô và Con Thiên Chúa của Ngài như
thế nào và bằng con đường nào : con đường mà ma quỉ gợi ra trong sa mạc và
cũng là con đường mà các môn đệ mong chờ ? Hay con đường mà Chúa Cha muốn
từ thủa tạo thiên lập địa và được ghi khắc trong sáng tạo và trong lịch sử cứu
độ ? Con đường đáp ứng mọi nhu cầu của con người bằng quyền năng và những
phép lạ cả thể, như bánh hóa nhiều ? Hay bằng con đường của hạt lúa mì,
con đường trở nên lương thực cho con người (x. St 1, 29), con đường mang lấy
mọi bệnh hoạn tật nguyền của loài người, con đường băng qua Biển Đỏ Sự Chết ?
b. Chiêm ngắm các môn đệ
Với phép lạ bánh hóa nhiều, chắc chắn đã
tạo ra nơi các môn đệ sự gắn bó nào đó : vinh quang của Thầy được tỏ hiện,
sự thán phục của đám đông đối với Thầy, nhưng các môn đệ cũng được hưởng nữa,
bánh dư tràn, và những mối tương quan với nhiều người được dệt nên qua biến cố
đặc biệt này. Nhưng, đã đến lúc phải bỏ lại tất cả, vì Chúa muốn các môn đệ
phải « sang bở bên kia ».
Trong hành trình đi theo Đức Ki-tô trong
một ơn gọi, chúng ta vẫn cứ thỉnh thoảng lại phải « sang bờ bên
kia » ; và sẽ đến lúc, và lúc đó không thể tránh được, chúng ta phải
sang bờ bên kia của sự chết. Những lúc như thế, hành trình « sang bờ bên
kia » đều chất chứa những bấp bênh và thách đố, và nhất là phải hi sinh và
từ bỏ rất nhiều, như các môn đệ bị Đức Giê-su bắt phải bỏ lại tất cả, xuống
thuyền, ra khơi xa, để sang bờ bên kia. Quả vậy, một thử thách rất lớn ở giữa
lòng biển cả đang chờ các môn đệ, và chắc chắn đó sẽ là thử thách không bao giờ
quên :
·
Các môn đệ ở trên thuyền, thuyền ở giữa
Biển Hồ : lúc đó là ban đêm và trên thuyền không có Thầy Giê-su.
·
Một hoàn cảnh như thế đã là một thử
thách rồi, vì trong đêm tối và ở giữa biển, nên các môn đệ không còn thấy bở
bến, có thể mất hướng đi và bị biển vùi dập và nuốt trửng bất cứ lúc nào.
Nhưng, thêm vào đó, con thuyền bị sóng đánh vì gió ngược nữa, khiến các môn đệ
phải vất và chèo chống.
·
Vẫn chưa hết thử thách, vì Đức Giê-su
biết rõ hoàn cảnh thử thách của các môn đệ, nhưng mãi canh tư Ngài mới đến, nghĩa
là mãi đến rạng sáng !
Thử thách của các môn đệ nói về hay làm
chúng ta nhớ tới những thử thách riêng của mỗi người chúng ta. Vậy đâu là những
thử thách mà chúng ta đang phải đối diện ? Nhưng Lời Chúa trong trình
thuật Tin Mừng này còn mời gọi chúng ta phải biết nhận định để nhận ra sự hiện
diện của Chúa ngay trong lòng thử thách.
2 – Đức
Giê-su đến với các môn đệ (c. 25-31)
a. Các môn đệ và Đức Giê-su
Chúng ta hãy nhìn ngắm, lắng nghe và
quan sát các môn đệ, khi họ thấy Đức Giê-su đi trên mặt nước đến với họ. Các
môn đệ của Đức Giê-su, đang bị vùi dập giữa sóng nước mênh mông và dữ dằn trong
đêm tối, Ngài không đưa họ ra khỏi thử thách này, nhưng Ngài « vượt
qua » biển cả hung tợn và chết chóc để gặp gỡ các môn đệ ngay giữa lòng
thử thách. Đó là hình ảnh tuyệt đẹp loan báo Ngài sẽ đi vào cõi chết để gặp gỡ
chúng ta trong thử thách tận cùng là sự chết, để nói với chúng ta rằng :
« Thầy đây, đừng sợ, vì Thầy mạnh hơn sự chết ». Nếu chúng ta đang ở
trong thử thách, vậy thì đâu là cách thức Đức Giê-su đi đến và hiện diện cùng
với chúng ta trong thử thách ?
Cách Ngài đến thật lạ lùng, đến độ các
môn đệ tưởng là ma, do đó họ rất hoảng hốt, bởi vì Ngài đi trên mặt biển mà đến
với các ông ! Chúng ta hãy cảm thông với các môn đệ : ở giữa biển và
trong cảnh « tranh tối tranh sáng », khi không có người lù lù đi
tới ! Sau này, các ông cũng sẽ hốt hoảng tưởng là ma, khi Đức Ki-tô từ cõi
sống lại, nghĩa là vượt qua biển cả sự chết, tỏ mình ra cho các môn đệ. Và làm
sao không hốt hoảng được, khi một người đã được chôn táng cẩn thận rồi, mà này
lại « trở về » !
Chúng ta hãy lắng nghe lời của Đức
Giê-su : « Cứ yên tâm, chính Thầy đây đừng sợ ». Ở giữa lòng thử
thách của biển cả và sau này, trong cơn sầu khổ của cuộc Thương Khó, các môn đệ
tự mình không thể nhận ra Đức Ki-tô hằng sống ; nhưng Ngài phải ra dấu cho
các môn đệ bằng cách « lên tiếng ». Thật vậy, với bà Maria
Ma-đa-lê-na đang khóc bên mộ, Đức Ki-tô đã gọi tên của bà :
« Maria » ; với hai môn đệ đang buồn rầu thất vọng trên đường
Emmau, Đức Ki-tô phục sinh đã âm thầm đồng hành và giải thích thử thách Thương
Khó của Ngài dưới ánh sáng của Sách Thánh ; và với các môn đệ đang ở giữa
thử thách của biển cả, Đức Giê-su lên tiếng : « Cứ yên tâm, chính
Thầy đây đừng sợ ».
Và trong mọi thử thách của chúng ta, thử
thách của thân phận và của số phận, Đức Ki-tô vẫn luôn lên tiếng, nói với chúng
ta : « Thầy đây, đừng sợ », vì Ngài đã trải qua tất cả và đã
vượt qua tất cả. Tuy nhiên, trong nhiều trường hợp, phải ở tận cùng của khó
khăn và thử thách, Người mới đến và đến cách lạ lùng để cứu giúp và mở đường
cho chúng ta đi ; và sau này, Chúa sẽ cứ để chúng ta chết đi, nghĩa là
chúng ta phải đi vào trong bóng đêm của biển cả sự chết ; và chỉ sau đó,
Đức Ki-tô Phục Sinh, là Đấng chiến thắng sự chết, mới đến đón chúng ta ở bở bên
kia của sự chết.
b. Ông Phê-rô và Đức Giê-su
Ngay sau khi Đức Giê-su lên tiếng, ông
Phê-rô liền thưa : « Thưa Ngài, nếu quả là Ngài, thì xin truyền cho
con đi trên mặt nước mà đến với Ngài. » Lời yêu cầu này của Phê-rô vừa
diễn tả sự nghi ngờ, vì ông nói : « Nếu quả là Ngài… », và vừa
diễn tả cá tính đặc biệt của ông : nhanh nhẹn, thẳng thắn, can đảm, không
sợ hãi và rất gắn bó với Thầy Giê-su.
« Nhưng thấy gió thổi thì ông đâm
sợ, và khi bắt đầu chìm ». Khi sợ hãi, thì tất yếu bị lún chìm ; và
lời của Đức Giê-su mặc khải cho biết lí do của sự sợ hãi : « Người
đâu mà kém tin vậy! Sao lại hoài nghi? ». Ngài đưa tay nắm lấy ông, rồi
Ngài mới trách. Nếu không sẽ quá muộn ! Như thế, lún chìm là hậu quả tất
yếu và tự tại của sự hoài nghị ; ngược lại, khi tin tưởng, chúng ta sẽ
vững bước và vượt qua thử thách thân phận, số phận, sự dữ và tội lỗi, bởi vì
lòng tin có sức mạnh cứu độ, như Đức Giê-su nói : « lòng tin của con
đã cứu con ».
Nhưng, một cách sâu xa hơn, điều ông
Phê-rô xin, cũng chính là cách thức mà mỗi người môn đệ được mời gọi đến với
Đức Giê-su : như Phê-rô, người môn đệ cũng phải « đi trên mặt
nước » để đến với Đức Giê-su. Hình ảnh « đi trên mặt nước » thật
là ý nghĩa : chẳng dựa vào gì hết, chỉ dựa vào Lời Chúa thôi, nhưng đầy
hiểm nguy sóng gió và có nguy cơ lún chìm. Chúng ta cũng phải « đi trên
mặt nước » để đến với Đức Giê-su, chắc chắn chúng ta sẽ sợ hãi, chúng ta
la lên : « Chúa ơi, xin cứu con ! », và Đức Giê-su liền đưa
tay nắm lấy chúng ta.
3 –
« Ngài là Con Thiên Chúa » (c. 32-33)
« Khi thầy trò đã lên thuyền, thì
gió lặng ngay ». Như thế, ở đâu có Đức Ki-tô hiện diện, thì ở đó sóng yên
gió lặng. Chúng ta hãy khát khao có được kinh nghiệm này : lòng chúng ta
được « sóng yên gió lặng », khi chúng ta mở rộng lòng quảng đại đón
nhận Đức Ki-tô vào con thuyền cuộc đời hay con thuyền tâm hồn của chúng ta, cho
dù chúng ta đang phải sống trong thử thách hay cơn khốn khó. Xin cho chúng ta
nghiệm được sức mạnh chiến thắng sự chết và những gì thuộc về sự chết, mỗi khi
có Đức Ki-tô Phục Sinh hiện diện.
Lúc nãy các môn đệ tưởng Ngài là
« ma », bây giờ họ tuyên xưng Ngài là Con Thiên Chúa. Ngài sẽ bày tò
căn tính Con Thiên Chúa của Ngài một cách thực sự và trọn vẹn khi chiến thắng
vượt qua Sự Dữ và Sữ Chết trong mầu nhiệm Vượt Qua.
* * *
Ở giữa lòng thử thách, Đức Giê-su đến
cứu giúp, nhưng các môn đệ lại hốt hoảng ; và theo thánh Mác-cô, lí do là
vì : « các ông đã không hiểu ý nghĩa phép lạ bánh hóa nhiều, lòng trí
các ông còn ngu muội » (Mc 6, 52). Lý do được nêu ra ở đây thật là
lạ : phép lạ bánh hóa nhiều (x. Mt 14, 13-21), vừa được Đức Giê-su thực
hiện có liên quan gì đến thử thách các môn đệ vừa trải qua ?
Câu hỏi này thật đáng cho chúng ta suy
gẫm. Thực vậy, nếu các môn đệ và cả chúng ta hôm nay nữa, hiểu và tin vào quyền
năng của Chúa, Đấng có thể làm cho chúng ta no đầy trong cơn đói khát, Đấng đã
đưa chúng ta từ hư vô vào trong sự sống, Đấng hi sinh chính sự sống của mình vì
chúng ta, Đấng vẫn nuôi dưỡng chúng ta mỗi ngày bằng Lời và Mình của Ngài, thì
sẽ không hốt hoảng sợ hãi và dễ dàng nhận ra Chúa vượt qua tất cả để đến gặp gỡ
chúng ta ngay trong bóng tối của thử thách, của Sự Dữ, của tội lỗi và của chính
sự chết.
Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc