Thứ hai, sau Chúa Nhật XVII Thường Niên
“Nước Trời giống như
chuyện hạt cải… chuyện nắm men”
LỜI CHÚA: (Mt 13, 31-35)
31 Đức Giê-su còn trình bày cho họ nghe một dụ ngôn
khác. Người nói: "Nước Trời cũng giống như chuyện hạt cải người nọ lấy
gieo trong ruộng mình.32 Tuy nó là loại nhỏ nhất trong tất cả các hạt
giống, nhưng khi lớn lên, thì lại là thứ lớn nhất; nó trở thành cây, đến nỗi
chim trời tới làm tổ trên cành được."
33 Người còn kể cho họ một dụ ngôn khác: "Nước
Trời cũng giống như chuyện nắm men bà kia lấy vùi vào ba thúng bột, cho đến khi
tất cả bột dậy men."
34 Tất cả các điều ấy, Đức Giê-su dùng dụ ngôn mà
nói với đám đông; và Người không nói gì với họ mà không dùng dụ ngôn,35
hầu ứng nghiệm lời sấm của ngôn sứ: Mở miệng ra, tôi sẽ kể dụ ngôn, công bố những
điều được giữ kín từ tạo thiên lập địa.
(Bản dịch của Nhóm Phiên Dịch CGKPV)
1.
“Người Gieo Giống đi ra gieo giống”
Trước khi lắng nghe các dụ ngôn, chúng ta nên
hình dung ra cung cách giảng dạy rất gần gũi của Đức Giê-su. Ngài là Ngôi Lời
Thiên Chúa và Ngài đến để nói Lời Thiên Chúa cho chúng ta, nhưng, như thánh sử
Mát-thêu tường thuật, Ngài ra khỏi nhà và đến ngồi ở ven Biển Hồ; rồi người ta
đến với Ngài rất đông. Đứng ở bờ hồ và có rất đông người đến với mình, thì sẽ
có nguy cơ bị xô đẩy té xuống hồ. Chính vì thế, Ngài phải xuống thuyền mà ngồi
(13, 1-2).
Chúng ta hay nghĩ Đức Giê-su ngự trên ngai
hay trên tòa; nhưng ở đây, Ngài hiện diện thật là bình dị và thật là gần gũi giữa
chúng ta. Và Đức Giê-su thích hiện diện ở giữa chúng ta như thế đó: ngay trong
môi trường sống của chúng ta, ngay trong cuộc sống bình thường của chúng ta,
ngay trong giáo xứ của chúng ta, ngay gia đình của chúng ta, ngay ở giữa những
vấn đề cuộc sống của chúng ta, và thậm chí, ngay trong lòng của chúng ta, qua Lời
của Ngài và bí tích Thánh Thể, được ban cho chúng ta hằng ngày.
2.
Mở miệng ra, tôi sẽ kể dụ ngôn
Ngoài ra, Đức Giê-su còn trở nên gần gũi với
chúng ta trong lời giảng dạy nữa, bởi vì Ngài dùng dụ ngôn mà giảng dạy; và
chúng ta nên biết rằng, nói về Thiên Chúa bằng dụ ngôn là cách thức giảng dạy đặc
trưng nhất của Đức Giêsu, bởi vì theo các tác giả Tin Mừng: “Người không nói gì
với họ mà không dùng dụ ngôn” (Mt 13, 34; Mc 4, 34). Và như chúng ta đều đã biết,
những dụ ngôn Đức Giêsu kể luôn là một câu chuyện đến từ kinh nghiệm cuộc sống;
chẳng hạn dụ ngôn muời cô mang đèn đi đón chàng rể, dụ ngôn những yến bạc, dụ
ngôn chiên và dê, dụ ngôn người cha nhân hậu, dụ ngôn nắm men, dụ ngôn hạt cải,
và nhất là dụ ngôn Hạt Giống và Người Gieo Giống. Dụ ngôn là những câu chuyện đến
từ kinh nghiệm đời thường, nhưng khi được Đức Giê-su kể, lại nói cho chúng ta
những điều kín ẩn: kín ẩn về Thiên Chúa, kín ẩn về con người, kín ẩn về mối
tương quan giữa Thiên Chúa và con người và giữa con người với nhau, kín ẩn về
chương trình cứu độ của Thiên Chúa, kín ẩn về Nước Trời, như thánh sử Mát-thêu
tường thuật trong bài Tin Mừng
Mở miệng ra, tôi
sẽ kể dụ ngôn,
công bố những điều
được giữ kín từ tạo thiên lập địa.
(c. 35)
Hơn nữa, dụ ngôn còn có một
đặc điểm tuyệt vời nữa là có nhiều nghĩa, giống như một bức tranh; và vì thế, dụ
ngôn rất tôn trọng ngôi vị và tự do của người nghe, như chính Đức Giê-su hay kết
thúc dụ ngôn bằng câu nói: “Ai có tai thì nghe”. Người nghe có thể tự do chú ý
đến bất cứ chi tiết nào, hay tự do đặt mình vào bất cứ nhân vật nào trong dụ
ngôn, và tự mìmh khám phá ra ý nghĩa tùy theo kinh nghiệm sống, vấn đề và tâm
trạng hiện có của mình. Đức Giê-su thích dùng dụ ngôn là vì vậy, Ngài tôn trọng
ngôi vị và tự do của chúng ta, dù chúng ta là ai và đang ở trong tình trạng
nào.
3.
Dụ ngôn hạt cải và nắm men
Hai dụ ngôn hạt cải và nắm men diễn tả Nước
Trời là hai dụ ngôn rất nhỏ bé và rất tự nhiên (nghĩa là không có những yếu tố
“lạ thường” mà các dụ ngôn thường có), nhỏ bé và tự nhiên như chính hình thức
(rất ngắn) và nội dung của dụ ngôn (hạt cải và nắm men nhỏ bé khiêm tốn). Tuy
nhiên, niềm hy vọng mà hai dụ ngôn này có thể khơi dậy nơi tâm hồn người nghe
thì rất to lớn và rất siêu nhiên:
Niềm hy vọng to lớn. Bất chấp tất cả,
bất chấp Sự Dữ, bất chấp những hoàn cảnh khó khăn hay bất lợi, bất chấp những
giới hạn, yếu đuối, tội lỗi của loài người, của người khác, của anh em, của chị
em và của chính chúng ta, bất chấp hạt giống rất nhỏ bé mong manh đang có trong
thế giới, trong cộng đoàn và trong lòng chúng ta, Nước Trời mà chúng ta hy sinh
cả đời để xây dựng trong hành trình đi theo Đức Ki-tô trong ơn gọi gia đình hay
ơn gọi dâng hiến, tất yếu sẽ hiện hữu, lớn mạnh và đạt tới sự viên mãn. Hình ảnh
cây cải cành lá sum suê đến độ chim trời làm tổ trên cành được và hình ảnh cả
ba thúng bột dậy men diễn tả sự viên mãn tất yếu của Nước Trời.
Niềm hy vọng siêu
nhiên.
Bởi vì đó chỉ có thể là công trình của Thiên Chúa, công trình kì diệu diễn ra
trước mắt chúng ta. Thật ra, ngay trong tiến trình lớn lên tự nhiên của hạt cải,
tiến trình dậy men tự nhiên trong ba thúng bột, đã có điều gì đó là siêu nhiên
rồi, trong mức độ con người không thấu suốt và làm chủ được hoàn toàn.
Điều mà hai dụ ngôn này muốn diễn tả, đang được
thực hiện cho cộng đoàn chúng ta, cho từng người chúng ta mỗi ngày ngang qua việc
đọc và cầu nguyện với Lời Chúa, ngang qua Thánh Lễ được cử hành và ngang qua
ngày sống được nuôi dưỡng bằng Lời và Mình của chính Đức Ki-tô. Từng ngày và từng
ngày, dù bất cứ điều gì đã xẩy ra trong nội tâm của chúng ta, tất cả chúng ta,
từng người và cả cộng đoàn, đã được Chúa gieo hạt giống và tất cả đã được Chúa
vùi vào một nắm men. Hạt giống và nắm men thật nhỏ bé và mong manh, nhưng tất yếu
sẽ trở nên to lớn và bền vững. Bởi vì đó là sức mạnh tất yếu của Lời Chúa. Hạt giống và nắm men chính là Lời Chúa,
như chính Đức Chúa nói qua miệng ngôn sứ Isaia:
Lời TA, một khi xuất phát từ miệng ta, sẽ
không trở về với Ta nếu chưa đạt kết quả, chưa thực hiện ý muốn của Ta, chưa
chu toàn sứ mạng Ta giao phó.
(Is 55, 11)
Trong bữa tiệc li, theo Tin Mừng Gioan, Đức
Giêsu nói: « Anh em là bạn của Thầy » và « Không có ai có tình
yêu lớn hơn người từ bỏ sự sống cho những người bạn của mình » (Ga 15,
13-14). Qua hành vi trao bánh và rượu cho các môn đệ, qua hành vi rửa chân của
các ông, Đức Giêsu muốn thánh Phê-rô và tất cả chúng ta hiểu ra rằng, Ngài
không chỉ muốn gieo Lời của Ngài, nhưng còn muốn gieo chính bản thân của Ngài.
Vì Lời của Ngài và Ngôi Vị của Ngài là một, như chính Ngài đã ví mình như hạt
lúa:
Nếu hạt lúa gieo
vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết đi,
nó mới sinh được nhiều hạt khác.
(Ga 12, 24)
Hạt giống và nắm men chính là Sự Thiện và Sự
Sống nơi Đức Kitô, mạnh hơn Sự Dữ và Sự Chết. Chính vì thế, sự viên mãn của Nước
Trời là tất yếu.
Lm Giuse Nguyễn
Văn Lộc