Suy Niệm Lời Chúa Thứ Năm Tuần XIX Thường Niên Năm
C
"Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần
bảy."
Lời Chúa: Mt 18, 21-19:1
(21) Bấy giờ, ông Phêrô đến gần Ðức Giêsu mà hỏi rằng:
"Thưa Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy
lần? Có phải bảy lần không?" (22) Ðức Giêsu đáp: "Thầy
không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy".
(23) Vì thế, Nước Trời cũng giống như chuyện một ông vua kia
muốn đòi các đầy tớ của mình thanh toán sổ sách. (24) Khi nhà vua vừa bắt đầu,
thì người ta dẫn đến một kẻ mắc nợ vua mười ngàn nén vàng. (25) Y
không có gì để trả, nên tôn chủ ra lệnh bán y cùng tất cả vợ con tài sản mà trả
nợ. (26) Bấy giờ, tên đầy tớ ấy sấp mình xuống bái lạy: "Thưa
Ngài, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả hết". (27)
Tôn chủ của tên đầy tớ ấy liền chạnh lòng thương, cho y về và tha luôn món nợ. (28)
Nhưng vừa ra đến ngoài, tên đầy tớ ấy gặp một người đồng bạn, mắc nợ y một trăm
quan tiền. Y liền túm lấy, bóp cổ mà bảo: "Trả nợ cho tao!" (29)
Bấy giờ người đồng bạn sấp mình xuống năn nỉ: "Thưa anh, xin rộng lòng
hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả anh". (30) Nhưng y không chịu,
cứ tống anh ta vào ngục cho đến khi trả xong nợ. (31) Thấy sự việc
xảy ra như vậy, các đồng bạn của y buồn lắm, mới đi trình bày với tôn chủ đầu
đuôi câu chuyện. (32) Bấy giờ tôn chủ cho đòi y đến và bảo:
"Tên đầy tớ độc ác kia, ta đã tha hết số nợ ấy cho ngươi, vì ngươi đã van
xin ta, (33) thì đến lượt ngươi, ngươi không phải thương xót đồng
bạn, như chính ta đã thương xót ngươi sao?" (34) Rồi tôn chủ
nổi cơn thịnh nộ, trao y cho lính hành hạ, cho đến ngày y trả hết nợ cho ông. (35)
Ấy vậy, Cha của Thầy ở trên trời cũng sẽ đối xử với anh em như thế, nếu mỗi
người trong anh em không hết lòng tha thứ cho anh em mình".
(1) Khi Ðức Giêsu giảng dạy những điều ấy xong, Người rời khỏi miền
Galilê và đi đến miền Giuđê, bên kia sông Giođan.
Suy niệm:
Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một giấc mơ cứ
lặp đi lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như một vận
động viên.
Tuy nhiên, cái hồ rất rộng mà chân tay anh ta thì mỏi, anh ta khó
lòng bơi tới được bờ. Bỗng nhiên, cha anh ta bơi thuyền đến gần, đưa tay ra,
bảo anh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị bố mắng mỏ, thậm chí đánh
đòn, nên mỉm cười khô khan và nói: "Cảm ơn bố, cứ kệ con!".
Anh ta bơi tiếp, cố hết sức hướng về phía bờ. Rồi anh ta nhìn thấy
một người khác bơi thuyền lại gần. Ðó là cô em gái. Cô em gái quăng một chiếc
phao về phía anh ta và bảo: "Anh dùng phao đi!". Nhưng nhớ lại rất
nhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình, anh ta lắc đầu và xua tay.
Sau những nỗ lực lớn lao, cuối cùng anh ta cũng vào được đến bờ.
Anh ta nằm vật ra trên bãi cát ướt, sự mệt mỏi làm đầu óc trở nên lơ mơ, còn
chân tay thì không cử động nổi. Một đám đông người tụ tập quanh anh ta. Khuôn
mặt nào anh ta cũng thấy quen. Ðó là gia đình, họ hàng, bè bạn của anh. Người
thì muốn đưa anh vào bệnh viện, người thì muốn đốt lửa, người thì muốn lấy bộ
quần áo khô và khăn cho anh lau… Nhưng cứ khi mỗi người định làm gì, anh ta lại
nhớ lại những khi con người đó đối xử không tốt với mình. Và "Không, cảm
ơn!" - Anh ta lại nói - "Cứ kệ tôi!". Anh gượng đứng dậy, quần
áo ướt sũng, dính đầy cát, chân tay rã rời, mệt mỏi đi xa đám đông.
Sau khi liên tục nằm mơ thấy giấc mơ đó trong vòng vài đêm, anh ta
liền đi hỏi bà, người duy nhất chưa bao giờ làm gì không tốt với anh, và người
mà anh tin tưởng sẽ không bao giờ làm gì không tốt với anh cả.
- Bà không phải là người biết ý nghĩa của những giấc mơ - bà anh
nói - Nhưng bà nghĩ cháu đang giữ trong đầu quá nhiều bực bội và hằn học.
- Bực bội ư? Hằn học ư? Không thể thế được! - Anh ta kêu lên - Nếu
có thì cháu phải cảm thấy chứ!
Bà của anh ngồi yên và bình tĩnh đáp :
- Những cố gắng của cháu và hồ nước trong giấc mơ chính là những
gì cháu đang phải cố gắng trong tâm trí cháu. Cháu cần sự giúp đỡ, cháu muốn
được quan tâm, nhưng cháu thấy không ai đủ tốt cho cháu tin tưởng. Cháu đã bơi
được tới bờ một lần, nhưng còn những lần khác thì sao? Sự tha thứ không phải là
những điều mà chúng ta làm cho người khác, mà chúng ta làm cho chính chúng ta
đấy thôi. Vì khi chúng ta không tha thứ, có phải là chúng ta đã xây dựng trong
tâm trí mình những bực bội và tức giận ngày càng lớn đó không?
Có ai đó nói rằng: "Bạn không phải là người hoàn hảo, nên bạn
cũng có những sai lầm. Nếu bạn tha thứ những sai lầm của người khác đối với
bạn, bạn cũng sẽ được những người khác tha thứ những sai lầm của bạn".
Dụ ngôn hôm nay nhắc nhở chúng ta: Chúa đã tha thứ cho khối
lượng tội lỗi to lớn của ta, đến lượt ta, ta cũng phải tha thứ cho những lỗi
lầm nhỏ bé của anh em. ‘Có qua phải có lại.’ Có lại ở đây là
nếu Chúa đã mở rộng vòng tay đón tiếp ta trở về sống trong nhà Ngài, chúng ta
cũng mở tung cửa lòng để cho người anh em được sống trong tình yêu với ta.
Trong cộng đoàn chúng ta hay trong gia đình, khu xóm của chúng ta
còn có những chuyện ‘bằng mặt không bằng lòng không’? Đây chính là những quả
bom nổ chậm. Nếu không được tháo gỡ, chúng sẽ có lúc phát nổ và gây đổ vỡ cho
đời sống chung. Amen.
Lm. Giuse Tạ Duy Tuyền