HIỆP
SỐNG TIN MỪNG
SINH
NHẬT THÁNH GIO-AN TẨY GIẢ (24/06)
Is
49,1-6; Cv 13,22-26; Lc 1,57-66.80
CHU TOÀN SỨ VỤ TIỀN HÔ CHO CHÚA
I. HỌC LỜI CHÚA
1. TIN MỪNG: Lc 1,57-66.80:
(57)
Tới ngày mãn nguyệt khai hoa, bà Ê-li-sa-bét sinh hạ một con trai. (58) Nghe
biết Chúa đã quá thương bà như vậy, láng giềng và thân thích đều chia vui với
bà. (59) Khi con trẻ được tám ngày, họ đến làm phép cắt bì, và tính lấy tên cha
là Da-ca-ri-a mà đặt cho em. (60) Nhưng bà mẹ lên tiếng nói: “Không, phải đặt
tên cháu là Gio-an. (61) Họ bảo bà: “Trong họ hàng của bà, chẳng có ai có tên
như vậy cả”. (62) Rồi họ làm hiệu hỏi người cha, xem ông muốn đặt tên cho em bé
là gì. (63) Ong xin một tấm bảng nhỏ và viết: “Tên cháu là Gio-an”. Ai nấy đều
rất bỡ ngỡ. (64) Ngay lúc ấy, miệng lưỡi của ông lại mở ra. Ong nói được và
chúc tụng Thiên Chúa. (65) Láng giềng ai nấy đều kinh sợ. Và các sự việc ấy
được đồn ra khắp miền núi Giu-đê. (66) Ai nghe cũng để tâm suy nghĩ và tự hỏi:
“Đứa trẻ này rồi sẽ ra thế nào đây?” Và quả thật, có bàn tay Chúa phù hộ em.
(80) Cậu bé càng lớn lên thì tinh thần càng vững mạnh. Cậu sống trong hoang địa
cho đến ngày ra mắt dân Ít-ra-en.
2. Ý CHÍNH:
Bài Tin Mừng hôm
nay tập trung vào mặc khải diệu kỳ của cái tên Gio-an trong nghi lễ cắt bì và
đặt tên cho con trẻ. Bà con láng giềng tụ tập trong ngày này đã được chứng kiến
sự lạ lùng ấy. Rồi việc ông Da-ca-ri-a được khỏi bệnh câm khiến mọi người có
mặt đều bở ngỡ và đặt dấu hỏi về sứ mệnh của con trẻ sau này. Sau đó Gio-an đã
vào sống trong hoang địa cho đến khi thi hành sứ mệnh tiền hô giúp dân Do thái
nhận biết Đấng Thiên Sai là Đức Giê-su Na-da-rét.
3. CHÚ THÍCH:
-C 57-59: +Láng giềng và thân thích đều chia vui với bà: Bài
tường thuật tập trung vào việc mặc khải diệu kỳ của tên Gio-an và biến cố cắt
bì đặt tên. Bà con láng giềng tụ tập lại trong sự chia sẻ niềm vui với đôi vợ
chồng già. Nhờ đó tiếng đồn về sự cố lạ lùng nơi con trẻ lại càng lan rộng. +Khi
con trẻ được tám ngày: Tám ngày là thời gian Luật định để làm phép cắt
bì (x St 17,12; Lv 12,3; Pl 3,5). +Và tính lấy tên cha là Da-ca-ri-a mà đặt
cho em: Người ta thường lấy tên ông nội hay một người trong họ hàng mà
đặt cho cháu. Ở đây người ta lấy tên cha là Da-ca-ri-a mà đặt cho con.
-C 62-63: +Ông xin một tấm bảng nhỏ và viết: “Tên cháu
là Gio-an”: Hai ông bà đã thống nhất chọn
tên Gio-an cho con, đúng như sứ thần đã truyền cho Gia-ca-ri-a khi truyền tin cho
ông trong Đền thờ (x Lc 1,13). +Ai nấy đều rất bỡ ngỡ: Phải chăng
sự thống nhất ý kiến của hai ông bà về việc đặt tên khác thường cũng là một dấu
lạ khiến mọi người ngạc nhiên.
-C 65-66: +Ai nghe cũng để tâm suy nghĩ: Trong Kinh Thánh, chữ “tâm” hay “lòng”chỉ nơi phát xuất ra tư tưởng, tình
cảm, hòai niệm, quyết định và ước muốn của con người giống như Đức
Ma-ri-a “suy đi nghĩ lại trong lòng” (x Lc 2,19). Ở đây để tâm nghĩa là ra sức tìm
hiểu ý nghĩa của lời sấm hay sự việc xảy ra. +Có bàn tay Chúa phù hộ em:
Kiểu nói “bàn tay Chúa” mô phỏng Cựu ước, cho thấy Thiên Chúa bảo vệ những ai
tin cậy vào Người, mà Gio-an là một trong số đó (x Tv 80,18; 139,5).
4. CÂU HỎI:
1) Gio-an Tẩy Giả có liên hệ họ hàng thế nào với Đức
Giê-su? 2) Tại sao láng giềng bà con lại phải đến nhà thăm khi bà Ê-li-sa-bét
sinh con? 3) Phép cắt bì là gì? Được cử hành thế nào? 4) Tại sao hai ông bà
Gia-ca-ri-a và Ê-li-sa-bét lại thống nhất lấy tên Gio-an mà đặt cho con ?
II. SỐNG LỜI CHÚA:
1. LỜI CHÚA: “Đức Ki-tô phải nổi
bật lên, còn thầy phải lu mờ đi” (Ga 3,30).
2. CÂU
CHUYỆN:
1) CUỘC ĐỜI VỊ TIỀN HÔ CỦA ĐẤNG CỨU THẾ
Gio-an là vị
tiền hô của Chúa Giê-su (x.Mt 3,3), là con của ông Da-ca-ri-a và bà
Ê-li-sa-bét. Cả hai ông bà thuộc dòng tộc tư tế. Bà Ê-li-sa-bét là chị họ của
Đức Ma-ri-a, nên Gio-an là anh bà con của Đức Giê-su. Cha mẹ của Gio-an cư ngụ
tại miền núi xứ Giu-đê (x.Lc 1,39). Từ nhỏ, Gio-an đã vào trong sa mạc sống tu
hành nhiệm nhặt. Đến năm thừ 15 thời hoàng đế Ti-bê-ri-ô, Gio-an bắt đầu xuất
hiện tại vùng ven sông Gio-đan miền Giu-đê rao giảng và làm phép rửa sám hối
(x.Lc 3,1). Phép rửa do ông thực hiện là một nghi thức tỏ lòng thống hối kèm
theo việc xưng thú tội lỗi (x. Mt 3,6). Gio-an cũng công nhận Đức Giê-su là
Đấng Thiên Sai khi giới thiệu Người là “chiên Thiên Chúa” với hai môn đệ của
mình (x. Ga 1,35). Có lần Đức Giê-su xác nhận Gio-an là Ngôn sứ Ê-li-a, là
người lớn nhất thời Cựu ước, có sứ mệnh đi trước dọn đường cho Người (x. Mt
11,9-19; Lc 7,24-30). Cuộc đời của Gio-an kết thúc với cái chết bị chém đầu
trong nhà ngục, do ông đã can đảm ngăn cản vua Hê-rô-đê không được lấy chị dâu
làm vợ, nên ông bị tống ngục, cuối cùng ông còn bị bà Hê-rô-đi-a đó giết hại
(x.Lc 9,7-9).
2) TRÁNH TRÈO CAO ĐỂ KHỎI TÉ ĐAU:
Tác giả
La-phông-ten đã viết nhiều câu chuyện ngụ ngôn, trong đó có câu chuyện về con
ếch và con bò để dạy chúng ta bài học là đừng quá tự cao như sau:
Ngày kia có
một con ếch thấy một con bò to lớn vĩ đại nên rất ngưỡng mộ và mong sao cho
mình cũng được trở nên vĩ đại như vậy. Từ tư tưởng biến thành hành động, con
ếch liền xuống ao để uống nước cho bụng phình to ra sao cho bằng con bò kia. Cứ
thế, cứ thế, nó uống mãi uống hoài mà vẫn không sao to được bằng con bò. Nó lại
cố uống thêm… cho đến khi một tiếng “Bốp” nổ vang lên và con ếch đã bị chết
banh xác.
Câu chuyện trên cho chúng ta thấy tự thẳm sâu trong cõi lòng, hầu như ai
cũng muốn được người khác nể phục ca tụng. Ai cũng muốn tự nâng mình lên chứ
không thích hạ mình xuống. Nhưng chúng ta ý thức giá trị của đức khiêm tốn
và tập luyện nhân đức ấy, để việc tông đồ chúng ta làm được đẹp lòng Chúa và
đạt được nhiều thành quả tốt đẹp.
3) GIẢI THOÁT KHỎI CÁI BÓNG CỦA MÌNH:
Có một anh khờ
nọ muốn được giải thoát khỏi cái bóng của mình... Nhưng càng trốn chạy bao
nhiêu thì cái bóng đó lại càng đeo đuổi
phía sau không dứt ra được. Anh lăn lộn trên đất, nhảy xuống sông… nhung dù đi
đâu, làm gì, thì cái bóng của anh vẫn luôn ở phía sau.
Một cụ già
khôn ngoan nghe biết chuyện đã cố vấn cho anh khờ như sau: "Để thoát khỏi
cái bóng của mình, anh chỉ cần đến núp dưới bóng của một cây lớn là được".
Anh khờ nghe lời đến núp dưới một cây lớn và từ ngày đó đã không còn bị cái
bóng theo đuổi phía sau nữa.
Chỉ khi biết
khiêm tốn nép mình dưới bóng cây Thập giá Chúa Giê-su, chúng ta mới có thể
thoát được cái bóng của các thói hư, chạy theo hư danh, khoái lạc, lợi lộc…
trong cuộc sống.
Hôm nay Hội
Thánh mừng kính trọng thể ngày sinh của một con người đã từng đến nép mình dưới
cây Thập giá Chúa Giê-su. Con người ấy chính là Gio-an Tẩy Giả, vị tiền hô của
Đấng Cứu Thế. Ông đã luôn khiêm hạ nép mình dưới bóng Chúa Giê-su và hiến cả
cuộc đời phụng sự Người như ông đã nói với các môn đệ: “Chính anh em làm chứng
cho thầy là thầy đã nói: Tôi đây không phải là Đấng Ki-tô, mà là kẻ được sai đi
trước mặt Người. Ai cưới cô dâu, người ấy là chú rể. Còn người bạn của chú rể
đứng đó nghe chàng, thì vui mừng hớn hở vì được nghe tiếng nói của chàng. Đó là
niềm vui của thầy, niềm vui ấy bây giờ đã trọn vẹn. Người phải nổi bật lên, còn
thầy phải lu mờ đi: (Ga 3,28-30).
3. SUY
NIỆM:
1) So sánh giữa thánh Gio-an Tẩy Giả và vua Hê-rô-đê:
Đây là hai
khuôn mặt hoàn toàn đối lập nhau: Gio-an là người có chí khí mạnh mẽ đang khi
Hê-rô-đê lại yếu đuối nhu nhược. Gio-an có lối sống khắc khổ giản dị, đang
khi Hê-rô-đê lại sống xa hoa hưởng thụ.
Hê-rô-đê đã tống giam Gio-an vì dám lên tiếng tố cáo tội loạn luân của ông với
bà chị dâu. Thật ra vua Hê-rô-đê cũng kính trọng Gio-an và coi ông là một nhà
tiên tri. Nhưng nhà vua là người nhu nhược thiếu ý chí, dễ bị đam mê dục vọng
khuất phục. Do áp lực của bà Hê-rô-đi-a-đê, nên Hê-rô-đê đã sai quân lính đến
bắt Gio-an tống ngục. Rồi trong một bữa tiệc, do hài lòng về điệu múa của
Sa-lô-mê là con gái của bà kia, nên nhà vua đã cao hứng hứa ban cho cô ta bất
cứ điều gì cô xin. Đứa con gái do mẹ xúi đã xin vua cho cái đầu của Gio-an Tẩy
Giả, Vua Hê-rô-đê dù không muốn, nhưng phải giữ lời hứa nên đã sai lính vào
ngục chém đầu Gio-an.
Vua Hê-rô-đê
tiêu biểu cho những người để cho thú tính trong bản thân lấn lướt. Mặc dù lý
trí và lương tâm luôn kêu gọi vươn lên, nhưng tiếng nói ấy vẫn không đủ sức kéo
họ ra khỏi vũng bùn tội lỗi, vì đã quen chạy theo lạc thú thấp hèn. Còn thánh
Gio-an Tẩy Giả là một người sống có lý tưởng, luôn ý thức chu toàn trách nhiệm,
chống lại sức lôi kéo của bản năng.
2) Đức Giê-su đã đề cao con người và sứ mệnh của Gio-an Tẩy Giả: Người nói: “Đây còn hơn ngôn sứ nữa! Chính ông là người Thiên Chúa đã nói
tới trong Kinh Thánh rằng: "Này Ta sai sứ giả của Ta đi trước mặt Con,
người sẽ dọn đường cho Con đến" (Lc 7,24-27). Gio-an chính là vị ngôn sứ,
được Thiên Chúa sai đến trước để dọn đường cho Đấng Thiên Sai. Với sứ
mệnh đó, Gio-an đã trở nên một nhân vật lớn nhất trong lịch sử cứu độ như Đức
Giê-su đã khen ngợi: “Tôi nói thật với anh em: trong số phàm nhân đã lọt lòng
mẹ, chưa từng có ai cao trọng hơn ông Gio-an Tẩy Giả…” (Mt 11,11).
3) Cần chu toàn sứ mệnh chiếu tỏa ánh sáng tin yêu trước mặt người đời:
Ngày sinh của
Gio-an Tẩy giả mời gọi chúng ta nhớ lại ngày chúng ta được ơn tái sinh làm con
Thiên Chúa. Nhờ bí tích rửa tội, chúng ta đã trở thành ngôn sứ của Chúa Ki-tô
và cần chu toàn sứ mệnh làm chứng cho Người. Ngọn nến Hội Thánh trao cho chúng
ta khi chịu phép rửa tội tượng trưng cho đức ái phải giãi sáng trước mặt người
đời. Dù sống trong hoàn cảnh nào, chúng ta cũng hãy làm các việc tốt, để người
đời khi nhìn thấy các việc lành chúng ta làm sẽ ngợi khen Cha chúng ta trên
trời (x. Mt 5,16).
4) Làm gì cụ thể để dọn đường giúp tha
nhân đón nhận ơn cứu độ của Chúa?
+ Khiêm hạ trong cách ăn nói
như: Nói năng nhỏ nhẹ, tôn trọng tha nhân, năng khen các ưu điểm để khích lệ
hơn là phê phán chỉ trích nhằm hạ giá những ai hơn mình. Tránh thói tự cao
nhưng luôn làm mọi việc để tôn vinh Thiên Chúa như thánh Gio-an đã làm cho Đức
Giê-su: “Người phải nổi bật lên, còn thầy phải lu mờ đi” (Ga 3,28.30).
+ Khó nghèo: Tránh thói
đua đòi thích mua sắm quần áo giày dép xe cộ mới, nhưng luôn sống đơn sơ khó
nghèo trong cách ăn ở noi gương thánh Gio-an: “Mặc áo bằng lông lạc đà, thắt
lưng bằng dây da, ăn châu chấu và uống mật ong rừng” (x Mc 1,6-8).
+ Vâng phục: Sẵn sàng bỏ ý
riêng để vâng theo ý Chúa, noi gương thánh Gio-an đã vâng lời làm phép rửa cho
Đức Giê-su tại sông Gio-đan (x Mt 3,13-15).
+ Trung tín: Luôn chu tòan
sứ vụ tiền hô, giúp người đời nhận biết Đức Giê-su, noi gương thánh Gio-an đã
giới thiệu và khích lệ hai môn đồ ưu tú bỏ mình để theo làm môn đệ Đức Giê-su
(x Ga 1,35-37).
+ Trung thực: Trung thực để
nhìn nhận khuyết điểm của mình và tu sửa, như Gio-an đã tự nhận là tiếng người
hô trong hoang địa: ”Hãy sửa đường cho thẳng để Đức Chúa đi” như lời ngôn sứ
I-sai-a đã tuyên sấm. Gio-an thừa nhận phép rửa của ông chỉ giúp người ta sám
hối, còn Đấng đến sau quyền thế hơn ông, mà ông không đáng xách dép cho Người.
Đấng ấy sẽ “làm phép rửa trong Thánh Thần và lửa” (Mt 3,11; Ga 1,20-27).
+ Can đảm: Luôn can đảm
làm chứng cho Chúa noi gương thánh Gio-an đã mạnh dạn can ngăn vua Hê-rô-đê
không được lấy chị dâu làm vợ mình (x Mt 14,3-4; Lc 3,7-9). Dù vì thế mà ngài
đã bị vua Hê-rô-đê hãm hại.
4. THẢO
LUẬN: Hôm nay mỗi người cần làm gì để
mình lu mờ đi hầu Chúa được người đời nhận biết tin yêu, noi gương thánh Gio-an
?
5. LỜI CẦU:
LẠY CHÚA
GIÊ-SU. Xin cho chúng con hôm nay biết làm chứng cho Chúa bằng những việc làm
cụ thể: không khoe khoang thành tích ưu điểm của mình, sống đơn giản điều độ
trong cách ăn mặc, tránh chè chén say sưa, can đảm bênh vực những người thấp cổ
bé miệng, chấp nhận bị thua thiệt vì danh Chúa… Xin cho chúng con trở thành
những người tiền hô, những đầy tớ trung tín hầu giúp người đời nhận biết và tin
yêu Chúa noi gương thánh Gio-an.
X) HIỆP CÙNG MẸ MA-RI-A.-Đ) XIN CHÚA NHẬM LỜI CHÚNG CON
LM
ĐAN VINH - HHTM