Suy
Niệm Lời Chúa Chúa Nhật V
Phục Sinh Năm
C
DẤU CHỈ MÔN ĐỆ ĐỨC
GIÊ-SU LÀ THỰC HÀNH YÊU THƯƠNG CỤ THỂ
I. HỌC LỜI CHÚA
1. TIN MỪNG: Ga 13, 31-33a.34-35
(31) Khi Giu-đa đi rồi, Đức Giê-su nói: “Giờ
đây, Con Người được tôn vinh, và Thiên Chúa được tôn vinh nơi Người. (32)
Nếu Thiên Chúa được tôn vinh nơi Người, thì Thiên Chúa cũng sẽ tôn vinh
Người nơi chính mình, và Thiên Chúa sắp tôn vinh Người. (33a) Hỡi anh
em là những người con bé nhỏ của Thầy. Thầy còn ở với anh em một
ít lâu nữa thôi. (34) Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em
hãy yêu thương nhau. Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh
em. (35) Ở điểm này, mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của
Thầy là anh em có lòng yêu thương nhau”.
2.
Ý CHÍNH: Bài Tin mừng hôm
nay trích trong bài từ biệt của Đức Giê-su trong bữa tiệc ly vào
chiều thứ Năm tuần thánh. Khi Giu-đa rời khỏi bàn tiệc lao mình vào
bóng đêm thì Đức Giê-su tuyên bố “Giờ Người được tôn vinh” đã bắt đầu
đúng theo thánh ý Chúa Cha. Sau đó Đức Giê-su ban cho các môn đệ điều
răn mới là “Hãy yêu thương nhau như Thầy”. Tình yêu thương lẫn nhau chính
là dấu chỉ để người ngoài phân biệt các ông chính là môn đệ của Đức
Giê-su.
3. CHÚ THÍCH:
-
C 31-32: + Khi Giu-đa đi rồi: Có lẽ Giu-đa ra khỏi phòng
tiệc sau khi Đức Giê-su rửa chân cho các môn đệ và trước khi Người thiết
lập bí tích Thánh Thể. Từ giờ phút này, Người bắt đầu cho biết về cái
chết Người sắp trải qua và trăn trối những lời cuối cùng cho các môn
đệ. + Giờ đây Con Người được tôn vinh: Cuộc thương khó chính
thức bắt đầu, vì Giu-đa tiến hành công việc đi nộp Người. + Và
Thiên Chúa cũng được tôn vinh nơi Người: Thiên Chúa cũng được
vinh hiển nhờ việc Đức Giê-su “vâng lời cho đến chết trên cây thập
giá” (x. Pl 2, 8). + Nếu Thiên Chúa được tôn vinh nơi
Người thì Thiên Chúa cũng sẽ tôn vinh Người nơi chính mình:
Nếu Đức Giê-su làm cho Chúa Cha được vinh hiển nhờ cái chết của
Người trên thập giá, thì Chúa Cha cũng sẽ ban cho Người được vinh
hiển bằng cách cho Người sống lại vinh quang.
-
C 33a.34-35: + Hỡi anh em là những người con bé nhỏ của Thầy:
Đức Giê-su giống như một người cha trăn trối những lời sau hết cho con
cái trước khi chịu chết. + Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã
yêu thương anh em: Điều răn này mới ở chỗ: thay vì lấy bản thân
làm khuôn mẫu để yêu người khác như luật cũ dạy “Yêu đồng loại như
chính thân mình” (x. Lv 19, 18), Đức Giê-su
lại đòi môn đệ phải yêu thương nhau theo khuôn mẫu tình yêu của Người
dành cho họ, là hy sinh mạng sống mình vì họ. Thánh Gio-an viết: “Căn
cứ vào điều này chúng ta biết được tình yêu là gì: Đó là Đức Ki-tô
đã thí mạng vì chúng ta” (1 Ga 3, 16). + Ở
điểm này, mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thầy...: Tình
yêu hy sinh như thế sẽ trở thành dấu chỉ đặc biệt để người đời nhận
biết ai là môn đệ đích thực của Đức Giê-su.
4.
CÂU HỎI:
1) Giu-đa có được Đức Giê-su rửa chân và có được tham dự bữa tiệc
Thánh Thể không? 2) Tại sao sau khi Giu-đa vừa rời bàn tiệc, Đức Giê-su
lại nói: “Giờ đây Con Người được tôn vinh” ? 3) So sánh với điều răn
yêu người của Luật Mô-sê, thì điều răn các môn đệ hãy yêu thương nhau của
Đức Giê-su mới ở điểm nào ?
II .SỐNG LỜI CHÚA
1.
LỜI CHÚA: “Thầy ban cho anh em một
điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau, như Thầy đã yêu thương anh
em” (Ga 13,
34).
2. CÂU CHUYỆN: THẾ NÀO LÀ
MỘT TÌNH YÊU THỰC SỰ ?
1) YÊU
THƯƠNG LÀ QUÊN MÌNH ĐỂ TÌM HẠNH PHÚC CHO NGƯỜI YÊU:
Vào
năm 1995, một trận động đất với cường độ mạnh đã xảy ra tại Thành
phố Kô-bê Nhật Bản. khiến cho nhiều nhà cửa trong thành phố sụp đổ
trở thành những đống gạch khổng lồ, gây thiệt hại rất lớn cho thành
phố về người và của. Các đội cứu hộ ngày đêm làm việc khẩn trương
để lôi ra từ những đống gạch đổ nát nhiều xác chết và người bị
thương. Nhưng cũng chính từ tai họa này, người ta đã khám phá ra một
câu chuyện rất cảm động về một tình yêu hy sinh quên mình như sau:
Đến ngày thứ hai của cuộc đào bới, thì từ
dưới một ngôi nhà đổ nát, người ta đã đào lên được hai mẹ con vẫn
còn sống thoi thóp. Đứa con nhỏ mới được vài tháng tuổi đang nằm
ngủ yên trong lòng mẹ, đang khi mẹ của em lại bị hôn mê bất tỉnh. Sau
khi tỉnh dậy, một nhà báo đã phỏng vấn bà mẹ trẻ ấy như sau: “Làm
thế nào mà hai mẹ con chị có thể sống được đến hai ngày dưới đống
gạch đổ nát kia ?”. Chị đáp: “Tuy bị vùi dưới tòa nhà, nhưng rất may
chúng tôi đã không bị đè chết. Mấy tiếng đồng hồ sau thì con tôi
khóc đòi ăn đang khi tôi chẳng còn giọt sữa nào. Tôi quờ quạng tìm
xem có cái gì ăn cho đỡ đói không. Bất ngờ bàn tay tôi chạm vào một
con dao sắc trong cái giỏ bên mình. Tôi cầm dao rạch một đường ở ngón
cái cho chảy máu, rồi ấn chỗ bị cắt cho con bú máu thay vì sữa mẹ.
Sau khi bú ngón tay tôi được mươi phút thì cháu nằm im ngủ. Nhưng rồi
lại tiếp tục khóc vì đói. Tôi liền rạch thêm một đường nữa nơi cổ
tay và cho cháu bú. Sau đó tôi ngất đi lúc nào không biết cho tới khi
cả hai mẹ con được cứu sống”. Nhà báo tiếp tục hỏi: “Thế chị không
nghĩ rằng khi làm như thế thì chị sẽ bị mất máu và sẽ bị chết hay
sao?” Chị trả lời: “Lúc ấy, tôi không nghĩ đến mình, mà chỉ lo cho
con tôi có cái gì bú để nó được sống!”.
2) TÌNH YÊU KHÔNG ÍCH KỶ NHƯNG LUÔN BIẾT NGHĨ
ĐẾN NGƯỜI MÌNH YÊU:
Một ông lão đang đào đất gieo trồng mấy hột
đào. Cháu trai của ông thấy vậy liền thắc mắc hỏi: “Ông ơi, tại sao
ông lại phải vất vả trồng đào làm chi ? Liệu ông có sống được tới
ngày cây đào ra trái hay không ?”. Bấy giờ ông lão liền âu yếm đặt tay
lên vai đứa cháu, vừa cười vừa nói: “Này cháu, trái đào chúng ta ăn
bây giờ chẳng phải là do người trước đã trồng đó sao ? Chúng ta ăn
trái đào do người khác trồng, thì tại sao ta lại không trồng cho người
đời sau được hưởng hả cháu ? Còn nếu ai cũng nghĩ rằng: chỉ khi nào
được ăn thì mình mới trồng, thì liệu bây giờ chúng ta có được ăn
những trái đào thơm ngon này không hả cháu ?”
3) YÊU THƯƠNG LÀ QUẢNG ĐẠI CHO ĐI HƠN NHẬN
LÃNH:
Một sinh viên nghèo nọ theo học ngành mỹ
thuật, ngày kia ghé thăm phòng vẽ của một danh họa Pháp. Bấy giờ
trong phòng vẽ đang vắng lặng. Rồi cậu ta nhìn thấy một lão hành khất
ngồi ở một góc tối để chờ làm người mẫu cho họa sĩ vẽ. Thấy bộ
dạng tiều tụy đáng thương của người hành khất, cậu sinh viên liền
động lòng trắc ẩn. Cậu ta mở bóp ra và tìm mãi mới thấy còn một
quan tiền và sau đó cậu đã lấy ra tặng cho ông lão nghèo khổ kia. Khi
họa sĩ đến làm việc, người hành khất mới hỏi xem cậu sinh viên có
lòng quảng đại kia là ai. Trả lời người hành khất, họa sĩ nói : “Thưa
đó là một sinh viên nghèo nhưng rất hiếu học”. Chiều hôm đó, cậu sinh
viên đã nhận được một món quà gói kín, trên có đề tên người gửi là
“Nam tước GIẮC ĐỜ RÓT-SIN” (Jacques De Rothschild). Mở gói quà ra, cậu thật
vui mừng khi đếm được tới 10 ngàn quan, kèm theo một bức thư nội dung
như sau: “Đây là số tiền lời do một quan tiền mà cậu đã bố thí cho
người nghèo sáng hôm nay !”. Thì ra người hành khất ngồi chờ làm mẫu
cho họa sĩ vẽ lại chính là một nam tước ham thích hội họa. Ông cũng
là một người rất giàu có và tốt bụng.
4) TÌNH YÊU LÀ ĐIỀU KIỆN TÁI TẠO SỨC SỐNG
MỚI CHO CỘNG ĐOÀN:
Một Tu viện trưởng đến thăm một vị ẩn sĩ
khôn ngoan, để xin tư vấn về cách điều hành tu viện mà ông đảm trách.
Ông cho biết: trước đây tu viện của ông là một trung tâm thu hút rất nhiều
khách thập phương đến hành hương cầu nguyện. Nhà nguyện trong tu viện
luôn vang tiếng ca hát cầu kinh. Số người đến gõ cửa xin vào tu đông
đến nỗi không còn chỗ nhận thêm. Thế nhưng hiện nay tu viện lại rơi
vào tình trạng vắng tanh vắng ngắt. Các tu sĩ chỉ còn lèo tèo mười
lăm ông già. Ai nấy chỉ biết lo cho bản thân mà không biết nghĩ đến
kẻ khác. Nói chung tình trạng tu viện hiện đang xuống cấp trầm trọng.
Sau đó, Tu viện trưởng yêu cầu vị ẩn sĩ tư vấn để tìm ra nguyên nhân
và phương thế khắc phục tình trạng trên. Sau khi nghe biết tình hình tu viện,
vị ẩn sĩ đã góp ý với tu viện trưởng như sau: “Theo thiển ý tôi thì
nguyên nhân chủ yếu của tình trạng xuống cấp bi đát kia chính là tội
thiếu tình thương hay vô tình!” và giải thích thêm: “Đức Giê-su hiện đang
cải trang thành một người trong tu viện, nhưng không ai trong tu viện nhận
ra Người”.
Nhận được lời giải đáp, tu viện trưởng trở
về tu viện, triệu tập các tu sĩ và cho biết Đức Giê-su hiện đang cải
trang thành một người trong nhà. Ai trong cộng đoàn cũng có thể là
Đức Giê-su ! Từ ngày đó, các tu sĩ đã đối xử với nhau như đối với
Đức Giê-su: họ đã biết quan tâm phục vụ lẫn nhau, tôn trọng nhau và
sẵn sàng bỏ qua những lỗi lầm khuyết điểm của nhau. Bầu khí cộng
đoàn đã dần dần nồng ấm trở lại. Mọi người đều cảm thấy an vui.
Ngày ngày họ chăm chỉ lao động ngòai đồng khiến năm ấy tu viện được
mùa nho và lúa mì bội thu. Họ chia sẻ hoa lợi cho dân nghèo. Tấm
gương đạo đức của họ ngày càng đồn xa khiến khách hành hương lại lục tục
kéo đến nghe giảng dạy và xưng tội. Số tu sĩ ngày một gia tăng. Chính
nhờ sống tình yêu thương mà tu viện đã hóa nên sinh động và ngày càng tốt
đẹp hơn trước.
3. THẢO LUẬN: 1) Bạn thích câu
chuyện nào nhất trong các câu chuyện trên và rút ra cho mình những bài
học cụ thể nào về một tình yêu chân chính ? 2) Bạn hãy kể ra những
bằng chứng nào cho thấy gia đình, xứ đạo hay hội đoàn của bạn đã sống
được giới răn mới yêu thương của Đức Giê-su hôm nay ?
4. SUY NIỆM:
1) THẦY BAN CHO ANH EM MỘT ĐIỀU RĂN MỚI:
Có nhiều dấu hiệu để giúp người khác nhận
ra một Ki-tô hữu như: đeo ảnh, làm dấu thánh giá, treo ảnh Chúa trong
nhà... Nhưng dấu hiệu quan trọng nhất của môn đệ đích thực của Đức Giê-su
chính là tình yêu thương nhau: “Thầy ban cho anh em một điều răn mới”. Yêu
thương nhau cũng là một phương thế truyền giáo hữu hiệu như Lời Chúa
phán: “Ánh sáng của anh em phải chiếu giãi trước mặt thiên hạ, để
họ thấy những công việc tốt đẹp anh em làm, mà tôn vinh Cha của anh em
Đấng ngự trên trời” (Mt 5, 16).
Tiếc thay, hiện nay vẫn
còn những bất đồng giữa những người cùng tôn thờ Thiên Chúa và cùng
tin Đức Giê-su, nhưng chưa hiệp thông với nhau như Công Giáo, Chính
Thống, Anh Giáo, Tin Lành... Thậm chí đã từng xảy ra những mối hận thù
và giết hại lẫn nhau giữa những người cùng nhận mình là con của Thiên Chúa
như hai cộng đồng Công Giáo và Tin Lành ở Bắc Ai-Len, hai bộ tộc Hutu
và Tút-si ở nước Ru-ăng-đa. Biết đến bao giờ các tín hữu mới có thể
cùng đọc chung một kinh Tin kính, mừng chung các đại lễ Giáng Sinh và
Phục Sinh trong cùng một ngày, cùng cử hành một lễ nghi phụng vụ
chung ? Thế giới hiện nay giống như một sa mạc khô khan cằn cỗi vì
thiếu tình yêu. Ước chi các cộng đoàn Ki-tô sẽ trở thành những ốc
đảo, có cỏ xanh tươi và nước suối trong lành, lôi kéo các con chiên
lạc quay về sống trong đại gia đình có Thiên Chúa là Cha, có Đức Giê-su
là Thầy và mọi người đều là anh em với nhau, như lời ước nguyện của Đức
Giê-su: “Xin cho chúng nên một” (Ga 17, 21).
2)
HÃY YÊU THƯƠNG NHAU
NHƯ THẦY:
Đức Giê-su đòi các môn đệ
phải yêu thương nhau “như Thầy đã yêu”. Đặc điểm tình yêu của Đức Giê-su như sau:
- Hy sinh mạng sống vì người yêu: Đức Giê-su đã chịu
chết trên cây thập giá biểu lộ một tình yêu tột đỉnh đối với chúng ta, như Người
đã nói: "Không có tình yêu nào cao quý hơn tình yêu của người hy sinh tính
mạng vì bạn hữu của mình" (Ga 15, 13).
- Nâng môn đệ đang là tôi tớ lên hàng bạn bè nghĩa
thiết: "Thầy không coi anh em là tôi tớ, nhưng là bạn hữu của Thầy". Đức
Giê-su là Thầy, là Chúa của các môn đệ, nhưng Người đã coi họ là bạn biểu lộ qua
việc Người chia sẻ mọi điều mầu nhiệm của Chúa Cha cho các ông: "Tất cả những
gì Thầy đã nghe được nơi Cha Thầy, thì Thầy đã cho anh em biết" (Ga 15, 15).
- Khiêm nhường rửa chân phục vụ môn đệ (Ga 13, 1.5),
cảm thông giúp đỡ chữa lành cho những kẻ bệnh tật bất hạnh (x Mt 4, 23)
: chữa người mù được sáng mắt, người què đi được, kẻ điếc nghe được, người câm
nói được, những kẻ tội lỗi như các người thu thuế và gái điếm cũng nhận được ơn
thứ tha tội lỗi để sau này còn được hưởng hạnh phúc Nước trời với Người...
- “Yêu cho đến tột cùng” (x Ga 13,1), yêu đến nỗi
sẵn sàng hiến thân chịu chết để đền tội thay cho loài người và thiết lập bí
tích Thánh Thể để nên của ăn cho chúng ta được sống đời đời (1 Cr 11, 23-25).
Tóm lai: Chúa dạy “Hãy yêu
thương nhau như Thầy đã yêu” (Ga 13, 34). Không phải
là thứ tình yêu ích kỷ, tìm cách chiếm đoạt và lợi dụng người yêu (Êros),
nhưng là thứ tình yêu quảng đại vị tha, sẵn sàng hiến thân cho người mình
yêu được hạnh phúc (Agapê).
3) THỰC HÀNH YÊU THƯƠNG CỤ
THỂ:
- Năng gặp nhau: Người môn đệ đích thực của Chúa
Giê-su sẽ thể hiện tình yêu thương nhau qua việc năng họp mặt để lắng nghe Lời
Chúa, cầu nguyện và chia sẻ cơm bánh vật chất với nhau. Vào ngày Chúa Nhật, ngoài
việc đi dự lễ nhà thờ, chúng ta cũng dành thời gian để gặp gỡ trao đổi và làm
công tác bác ái chung với nhau.
- Yêu nhau là luôn làm tốt cho nhau như: giúp nhau
vượt qua hoàn cảnh nghèo đói, bệnh tật; quảng đại chia sẻ cơm bánh và động
viên tinh thần, giúp nhau gia tăng đức tin, hoà giải các
tranh chấp bất đồng, giúp nhau xây dựng hạnh
phúc gia đình, có cuộc sống ổn định. Dấu hiệu rõ nhất của tình
yêu là sẵn sàng hy sinh thì giờ, sức khoẻ, tiền bạc cho nhau… Hãy năng cầu xin ơn
Thánh Thần giúp chúng ta nên môn đệ đích thực của Chúa Giê-su.
4) CHIA SẺ PHỤC VỤ LÀ DẤU HIỆU
GIÚP NGƯỜI ĐỜI TIN YÊU CHÚA:
Hãy liên kết với nhau thành những Nhóm Nhỏ gọi là
Gia Đình thiêng liêng nhằm giúp nhau sống giới răn mến Chúa yêu người của Chúa
Giê-su.
Ngoài việc đi dự lễ Chúa Nhật hằng tuần, Gia Đình
Nhóm Nhỏ còn cần họp mặt nhau luân phiên tại nhà các thành viên một hoặc hai lần
mỗi tháng, để đọc kinh chung, cùng nhau hiệp sống Tin Mừng, sau đó báo cáo công
tác đã làm trong thời gian qua và phân công tác mới. Các công tác bác ái như thăm
viếng các người già cả neo đơn taị tư gia, bệnh viện hay nhà dưỡng lão, thăm bệnh
nhân liệt giường lâu ngày, thăm các đôi vợ chồng đang bất hòa, thăm người lương
có thiện cảm với đạo, phúng viếng đám ma người mới qua đời trong khu vực…
Thể hiện tình thương cụ thể đối với những người bất
hạnh chính là ánh sáng, là phương thế hữu hiệu nhất để giới thiệu Chúa đến với mọi
người, nhất là những người chưa biết Chúa. Nhờ đó họ sẽ dễ dàng tin yêu Chúa để được ơn cứu độ, như lời Chúa Giê-su phán:
“Ánh sáng của anh em phải chiếu giãi trước mặt thiên hạ, để họ thấy những công
việc tốt đẹp anh em làm, mà tôn vinh Cha của anh em, Đấng ngự trên trời” (Mt 5, 16).
5. NGUYỆN CẦU:
LẠY CHÚA GIÊ-SU. Xin dạy
chúng con biết yêu thương hợp tác với nhau để xây dựng Nước Chúa ngay từ
trần gian hôm nay. Xin cho chúng con đi bước trước đến với tha nhân. biết nhìn
thấy Chúa đang hiện thân giữa cộng đoàn, dễ dàng tha thứ các lỗi lầm cho nhau.
Ước chi chúng con biết chủ động đi bước trước đến với tha nhân, mở tai để
lắng nghe, mở lòng để yêu thương và mở tay để phục vụ những người đau khổ,
bệnh tật, neo đơn… hầu góp phần xây dựng môi trường chúng con đang sống ngày càng
an toàn sạch đẹp hơn, công bình nhân ái hơn, sớm trở thành “Trời Mới Đất Mới” (Kh
21, 1) theo thánh ý Chúa.
X) HIỆP CÙNG
MẸ MA-RI-A.- Đ) XIN CHÚA NHẬM LỜI CHÚNG CON
LM ĐAN VINH - HHTM