Suy
Niệm Lời Chúa Thứ Ba Bát nhật Phục Sinh
CHÚA ĐÃ GỌI TÊN TÔI
Lời Chúa : Ga
20,11-18
(11) Các bà đang đi, thì
kìa mấy người trong đội lính canh mồ vào thành báo cho các thượng tế biết mọi
việc đã xảy ra. (12) các thượng tế liền họp với các kỳ mục; sau khi
bàn bạc, họ cho lính một số tiền lớn, (13) và bảo: "Các anh hãy
nói như thế này: Ban đem đang lúc chúng tôi ngủ, các môn đệ của hắn đã đến lấy
trộm hắn đi. (14) nếu sự việc này đến tai quan tổng trấn, chính
chúng tôi sẽ dàn xếp với quan và lo cho các anh được vô sự". (15)
Lính đã nhận tiền và làm theo lời họ dạy. Câu chuyện này được phổ biến giữa
người Dothái cho đến ngày nay.
(16) Mười một môn đệ đi tới
miền Galilê, đến ngọn núi Ðức Giêsu đã truyền cho các ông đến. (17)
Khi thấy Người, các ông bái lạy, nhưng có mấy ông lại hoài nghi. (18)
Ðức Giêsu đến gần, nói với các ông: "Thầy đã được trao toàn quyền trên trời
dưới đất.
Suy
Niệm
Dư âm cuộc khổ nạn của Đức Giêsu vẫn
còn kéo dài cho đến tận sáng ngày bà Maria Madalena trong tâm trạng tiếc
thương, e dè đi ra thăm mồ Chúa, khi trời còn mờ tối. Thế nhưng niềm vui bùng
lên, vỡ òa khi bà Maria Madalena nghe Chúa gọi tên bà. Niềm vui xóa tan bao nỗi
muộn phiền đè nặng lên cuộc đời bà, ám ảnh bà khi phải chứng kiến giờ của Chúa,
người bà luôn yêu mến, ngưỡng mộ. Nhận ơn phục sinh từ chính Chúa, bà đã hối hả
lao đi loan tin vui cho mọi người.
Sáng sớm,
bà Maria Madalena đã ra mộ của Chúa Giêsu mà khóc, đứng trước ngôi mộ trống, bà đã không kìm nén được nỗi đau của mình: “Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi!” và
bà khóc. Chứng kiến cuộc khổ nạn của Chúa Giesu, chắc hẳn cũng có nhiều người khác yêu mến, tiếc
thương Chúa Giêsu, nhưng vì nỗi sợ còn ám ảnh họ nên họ ở nhà hoặc vì họ quá mệt
mỏi, quá kiệt sức sau những ngày căng thẳng với cái chết của Chúa Giêsu nên họ
chưa dám biểu lộ tình thương của mình ra bên ngoài. Riêng bà Maria Madalena, có
lẽ tình cảm, sự gắn bó với Chúa Giêsu qua những lần tiếp xúc rất sâu đậm nên bà
trỗi dậy đi ra thăm mồ Chúa vào sáng sớm. Bà đã khóc thương Chúa Giêsu như một
người đã chết, bà nhìn thấy tảng đá đã được lăn ra khỏi mồ, không thấy xác Chúa
Giêsu thì bà hoang mang, ngỡ ngàng. Bất chợt, bà trông thấy Chúa Giêsu đứng đó
nhưng lại không nhận ra Chúa Giêsu. Bà cứ tưởng Chúa Giêsu là người làm vườn
nên bà hỏi để người ta trả lại Chúa cho bà. Không như lần Đức Giêsu tỏ mình ra
cho ba môn đệ thân tín của mình trên núi Tabor là: Phêrô, Gioan, Giacôbê (x. Mt
17,1-8). Lần này, Đức Giêsu, qua hình ảnh của một người làm vườn đã cho bà Maria
Madalena thấy sự gần gũi của vinh quang phục sinh. Cả thiên thần và Chúa Giêsu
đều hỏi bà cùng một câu hỏi: “Này bà, sao
bà khóc? Bà tìm ai?”. Nước mắt đã làm nhòa đi cái nhìn của bà, sự nghẹn ngào tức tưởi trong
tâm hồn đã làm bà không nghe và không nhận ra khuôn mặt thân thương, giọng nói
đáng yêu của Thầy mình là Giêsu. Thế nhưng, tâm
hồn bà mở ra khi nghe Ngài gọi đích danh tên bà: “Ma-ri-a”. Bà quay lại và đáp: “Lạy
Thầy”. Nghe tiếng gọi thân thương và gọi chính tên của mình, bà đã nhận ra
ngay người Thầy của mình. Bà nhận ra Chúa, bởi vì trong lòng bà chỉ tồn tại
giọng nói của duy một mình Thầy Giêsu, người mà bà luôn say mê lắng nghe. Vậy là từ nay, với một lần gọi tên
Maria ấy, bà đã trở thành một người chứng, một lời chứng sớm nhất và mạnh nhất
trên thế giới này: Tôi đã thấy Chúa.
Chính chúng ta cũng đã bao lần được Chúa Giêsu gọi đích danh, gọi đúng
tên của mình ở giữa cuộc đời này, thế nhưng chúng ta đã không kịp nghe hoặc là
nghe không rõ tiếng gọi của Ngài. Tiếng Ngài dường như là một lời thì thầm, bị
lấn lướt bởi những tiếng ồn ào náo động của cuộc sống hôm nay nên có thể chúng
ta không nghe thấy được. Vì không nghe tiếng Chúa nên chúng ta vẫn giữ đạo theo
kiểu là giữ đạo chứ không phải là sống đạo. Ta có đạo mà lại là đạo chưa gặp được
Chúa Giêsu, chưa nghe được tiếng Chúa Giêsu gọi tên mình. Có thể ta thấy Chúa rồi
đó, ta thấy bàn tay tỏ tường của Chúa, sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời của
mình, nhưng vì một lý do nào đó: sợ hãi, e dè… đã làm cho chúng ta không dám
thuật lại và không dám làm chứng cho mọi người xung quanh chúng ta rằng: tôi đã
thấy Chúa.
Chúng ta cũng thường
để cho những công việc, những lo toan của cuộc sống chi phối cuộc đời mình đến
độ không còn chỗ cho lời Chúa nói trong tâm hồn ta nữa. Vì thế, chúng ta cứ mãi
quay quắt trong cái vòng lẩn quẩn những bận bịu riêng tư ích kỷ. Chỉ khi chúng
ta chăm chú lắng nghe tiếng Chúa và sẵn sàng cởi mở tâm hồn với Ngài, chúng ta mới
có thể nghe được tiếng Chúa gọi ta bằng chính tên của mình. Chỉ khi ta biết xếp
lại những bận tâm ích kỷ để quan tâm đến những người đang sống quanh ta và nhất
là những người thân trong gia đình, trong cộng đoàn của ta, ta mới có thể nhận
Chúa Giêsu vẫn đang hiện diện nơi họ.
Chúng ta xin cám ơn bà Maria Madalena, bà đã là một tấm gương đơn sơ cho
chúng ta noi theo. Bởi khóc thương thì bà vẫn khóc thương, nhưng khi được Chúa
Giêsu gọi đích danh của bà, bà đã bừng tỉnh trong niềm tin về một Đức Giêsu
đang sống. Chúng ta cũng vậy chúng ta tin vào một Chúa Giêsu đang sống, chúng
ta cũng hãy tuyên xưng với mọi người rằng: Tôi đã thấy Chúa.
Nt. Maria Phương Trâm, Đa Minh Đức Mẹ Mân Côi